101 “Sau này chuẩn bị thái độ gì đối đãi với Lý Lý Cát, con nghĩ xong chưa?”. Dì Bích hỏi tôi. “Thuận theo tự nhiên thôi. ” Tôi nói dường như không quan tâm.
102 Bất Hoan tôi là người biết mang ơn, Lý Lý Cát xả thân cứu tôi, tôi rất cảm động. Nhưng tôi vẫn quyết định nói cho Lý Lý Cát biết một sự thật: "Thật ra anh có thể đường hoàng đi vào.
103 Sau khi liên tục phát hình một tuần, trạch nam lếch nhếch không chịu được, đôi mắt sâu đen chạy tới gõ cửa nhà chúng tôi, hơn nữa cũng chỉ nói có một câu: "Phiền hai người đóng của tắt nhạc tiếp tục Chân Nhân Tú.
104 "Anh nói, anh muốn ra ngoài tùy ý tìm phụ nữ?" Tôi hỏi. "Phải, còn là rất rất nhiều phụ nữ. " Anh nói. Tôi thề, tuyệt đối không phải tôi không cho phép Lý Lý Cát ra ngoài hái hoa dại, dù sao cách đây không lâu tôi cũng ra ngoài làm vậy một lần.
105 Chuyện xảy ra ngày ấy, tôi và Lý Lý Cát lại đến chợ tìm nữ vương. Ngoài dự đoán của mọi người, tôi thành công trả hàng về tay nữ vương, không bị dép nhét vào miệng thối chết, không bị đá một cái đến quán thịt bị dao chặt nhầm chết, không bị vỏ dưa xuyên qua cổ, không thở được chết, ngoài ra, tôi còn thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài với nữ vương, tôi định kỳ tải chuyện vận động trên giường mới nhất của Nhật giao cho nữ vương, mà nữ vương bí mật ở nhà xưởng nhỏ in thành đĩa đem bán.
106 Bất Hoan tôi đây luôn phóng túng mình, hành động tùy ý, nghĩ cái gì sẽ làm cái đó, dĩ nhiên, loại tính cách này còn được gọi là ích kỷ. Nhiều khi, tôi chỉ nghĩ đến niềm vui của mình, chưa bao giờ nghĩ đến người bị tổn thương là anh.
107 Có đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ tôi và Lý Lý Cát xa nhau, có khi cũng là chuyện tốt. Cái anh muốn, là duy nhất, là muốn tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình anh.
108 Editor: nhok tinh nghịchĐưa mắt nhìn xung quanh, lúc này tôi mới phát hiện chỗ này là một ga ra, thảo nào đen thui như thế. Đang quan sát thì vừa hay gặp một người đi tới, nhìn dáng dấp xem chừng là thủ hạ gì đó của Lỗ Gia Thành.
109 Không biết như thế nào, mà khi vừa tỉnh lại, thân thể không chút sức lực, đầu óc choáng váng đến độ không còn là mình nữa. Tôi che đầu, nhíu mày hỏi: “Tôi mất rất nhiều máu sao?”.
110 Chuyện cũng không có gì lớn, dù sao mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, bắn đạn và trúng đạn là chuyện hết sức bình thường. Nhưng không biết là bọn họ cố ý hay vô ý, trong đám người mở cửa lao ra có mấy người chỉ mặc mỗi cái quần lót, hơn nữa còn bò sát người, có thể nhìn thấy được hình dạng của lạp xưởng rất rõ ràng.
111 Nhờ dùng một số tiền lớn để đút lót, chúng tôi thành công tìm được đường dây kia. Bác sĩ con vịt đóng vai anh trai của tôi, bởi vì nợ tiền bài bạc phải đem tôi đi bán, quả thật kỹ thuật diễn của hắn rất cao siêu, ôm tôi khóc đến trời sập đất lỡ.
112 Tuy như thế, nhưng mấy người đàn ông kia đang nhìn món hàng trước mắt mình đã chọn, đợi đến lúc ra tay. Mặc dù nghề trước đây của tôi là người đứng đầu danh sách ở Countess Dracula, nhưng cái danh đó ở nơi này cũng không có chỗ dùng, bởi vì mấy người đàn ông đứng trước mặt chuẩn bị mua tôi chỉ thưa thớt hai ba người, thậm chí so ra còn kém với tên bác sĩ con vịt kia — trước mặt hắn đứng tới sáu tên đàn ông đang chộn rộn.
113 Nếu như tên bác sĩ con vịt có thể kịp thời vọt tới phía sau cây cột, lấy được cây sức có lực sát thương cực lớn kia, bắn bùm bùm loạn xạ một trận, trong cảnh hỗn loạn, tôi và hắn sẽ có cơ hội rút lui an toàn.
114 Thật ra cơ thể bị chiếm tiện nghi không phải là không thể, quan trọng là trên mặt tâm lý không có cách nào chấp nhận. Hà Bất Hoan tôi từ bé cho đến lớn đều có biệt danh là nhỏ mọn, ai đã đặt cho tôi biệt danh này?Lúc tôi mới đến, một miếng đậu hủ cũng không ăn được, ngược lại đậu hủ của mình lại bị người khác ăn tự nhiên, nghĩ đến chỉ có thể dùng một từ để hình dung -- Kìm nén.
115 "Vì dì Bích và Mara Dư, có lẽ, cũng vì chính tôi. " Cuối cùng tôi cũng đầu hàng, vẫn nói chuyện với hắn. "Tôi không thích làm việc gì không có mục đích.
116 Trong lúc tôi đang chìm đắm trong làn nước mát, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng nước chảy róc rách. Chẳng lẽ tên Trần mặt chữ quốc mang theo ngươi đến bắt chúng tôi?Bất chợt cảm thấy khẩn trương hai bé đậu đỏ cũng dựng đứng lên, vội vàng đưa tay xuống đấy sông mò tìm tảng đá nắm chặt trong tay chuẩn bị sử dụng trong lúc cấp bách.
117 "Từ đó trở đi, tôi quyết định chỉ cần còn sống thì phải kiếm được tiền, bởi vì tiền mới là thứ chân thật nhất. "Tôi cảm thấy câu nói này rất quen thuộc.
118 Tôi sợ bác sĩ con vịt nhịn không được mà lấy một gốc về làm thí nghiệm, vội đem cục gạch cất đi. Bác sĩ còn vịt không thèm để ý hành động của tôi, lý do của hắn: "Dù sao sau này nó cũng của tôi.
119 Cánh môi đó tạo cảm giác ấm áp như đang ngâm mình trong suối nước nóng, từng nơi từng nơi trên làn da của tôi đều chìm vào ấm áp, thấp thoáng như đang chìm vào dòng nước ấm áp, dễ chịu đáng quên đi hết tất cả.
120 Câu trả lời của bác sĩ con vịt vẫn mạnh mẽ như cũ: "Em cho rằng bây giờ còn cần thiết nói câu đó sao?"Đúng là không cần. Khi mói quan hệ giữa chúng tôi còn trong sáng, hắn cũng sống chết đòi theo tôi, giờ thì đã không còn trong sáng, tôi càng trốn không thoát.