1 Chương 1 Vừa lật người, Giai Ninh đã thấy hối hận. Khi nãy làm hơi quá nên bây giờ eo vừa mỏi vừa nhức. Cô vịn thành giường ngồi dậy, lấy quần áo rồi vội vàng mặc vào, cố gắng làm thật khẽ.
2 Chương 2 Bốn tên lưu manh ở phía ngoài vung gậy bóng chày đập nát cửa kính xe. Tần Bân nhanh chóng rút điện thoại ra gọi 110, còn chưa bấm số xong, đầu gậy đã chuẩn xác đánh thẳng vào chiếc điện thoại trên tay anh.
3 Chương 3 Cai thuốc hai tháng, Giai Ninh bắt đầu hút lại. Bật lửa, châm điếu, chậm rãi hít một hơi, nicotin ùa vào chào hỏi khí quản trong lồng ngực, cô chợt thấy cực kỳ khoan khoái.
4 Chương 4 Trận ốm này của Giai Ninh dai dẳng tận hơn một tuần, cô nằm trên giường mà luôn nghĩ tới đề nghị đi Singapore của Tần Bân, có quá nhiều chuyện làm cô bận lòng: công việc, cuộc sống, tương lai, vật liệu A, Tần Bân, còn cả Châu Tiểu Sơn – sai lầm có hối cũng không kịp của cô… Cô trằn trọc bao lâu vẫn không thể quyết định.
5 Chương 5 Sáng thứ hai, thí nghiệm tính chống axit ăn mòn của vật liệu vũ trụ A được tiến hành đúng theo kế hoạch tại phòng thí nghiệm theo dõi tính năng đặc biệt thuộc Tập đoàn Thủ Cương.
6 Chương 6 Tiếp cô là một người họ Mã, không phải cảnh sát giao thông mà là cảnh sát hình sự của thành phố. Lúc Giai Ninh đến, gương mặt cô đã không còn nhìn rõ đâu là nước mắt đâu là mồ hôi nữa, tim đập thình thịch, cô hốt hoảng kéo kéo viên cảnh sát: “Tôi là Cừu Giai Ninh, chủ của chiếc xe Ford mang biển số 25896.
7 Chương 7 Máy báy của Châu Tiểu Sơn hạ cánh ở sân bay quốc tế nước Y. Anh khẽ nắm tay Tần Bân đi qua đại sảnh với phần mái làm bằng kính trong suốt của sân bay, bên cạnh là người đến từ các nước khác nhau.
8 Chương 8 Bọn họ quay về căn phòng ở tầng ba khách sạn Hữu Nghị để lấy đồ dùng của cô. Tiểu Sơn ngồi xuống chiếc ghế dưới cửa sổ nói: “Vừa nãy em đã thấy ảnh anh ta rồi đấy, thứ em muốn vẫn y nguyên, không trầy vi tróc vảy.
9 Chương 9 Mây đen dày đặc, trời lại sắp đổ mưa. Châu Tiểu Sơn đứng bên mái hiên nhìn về phía xa. Núi non trùng trùng trải dài vô tận. Anh vừa nói chuyện điện thoại với tướng quân Tra Tài đang ở nước ngoài, mười lăm ngày sau sẽ giao tài liệu về vật liệu A cho bên mua.
10 Chương 10 Mấy ngày kế tiếp, Giai Ninh vẫn không thấy Châu Tiểu Sơn đâu. Thời gian như ngừng trôi, thứ duy nhất có chuyển biến là vết thương ở bên sườn của cô, chẳng mấy chốc đã khép miệng, y như lời anh nói, chắc chắn sẽ không để lại sẹo.
11 Chương 11 Dưới ánh trăng, anh bước về phía cô. Khoảnh khắc ấy, yên tĩnh lạ kỳ. Ngón tay anh cởi cúc áo dài, chạm vào làn da của cô, nơi đó đang run rẩy đẫm mồ hôi.
12 Chương 12 Tiểu Sơn nhấp ngụm trà xanh, tướng quân bảo anh đi vào, viên tùy tùng của ông đứng ở trước cửa thư phòng đưa tay ngăn Tiểu Sơn lại. Gã phất tay lên, kiểm tra đơn giản nhưng không bỏ sót chi tiết nào, xong xuôi rồi mới cho anh qua.
13 Chương 13 Vượt qua dãy núi non trùng điệp, chiếc xe chạy trên đường cao tốc về phía Đông Bắc, bọn họ uống nước lọc, ăn những thứ đơn giản Tiểu Sơn đã chuẩn bị sẵn, thay phiên nhau lái xe.
14 Chương 14 Chai rượu sâm banh gói trong giấy thiếc xám, vùi một nửa trong đống đá hình vuông, hơi lạnh tạo thành những hạt nước và phủ một lớp sương mờ trên bề mặt chai xanh thẫm.
15 Chương 15 Giai Ninh vội vàng đi ra khỏi hội trường, Tiểu Sơn muốn cô đợi anh ở bãi đỗ xe, không biết là có trò gì. Đại sảnh trống trải vắng lặng, ảo thuật gia nổi tiếng vừa mới bắt đầu biểu diễn mà cô lại phải rời khỏi đó.
16 Chương 16 “Sau khi Hương Lan mất, ta muốn đón con bé về, nhưng nhà họ Nguyễn không chịu. Ta cũng do dự rất lâu, quan hệ hiện tại giữa ta và họ, giữa họ và ta không thể vạch áo cho người xem lưng.
17 Chương 17 Trong một tiệm phở bên đường sắp đóng cửa, bà chủ quán chần thịt bò mỏng qua nước dùng mấy lượt cho chín, thịt nóng hôi hổi, thơm nức mũi. Tiểu Sơn muốn mua mang đi, đứa con nhỏ của bà chủ cẩn thận đổ phở vào một chiếc bát nhỏ rồi nói: “Đem về ăn mất ngon đấy, anh nên ăn ngay.
18 Chương 18 Lúc Châu Tiểu Sơn bị giải vào thì tướng quân Tra Tài đang nằm trên trường kỷ, ông đưa mắt nhìn thuộc hạ trẻ tuổi đã theo mình nhiều năm, từ từ nhắm mắt lại: Không giết, tuyệt không thể, nhưng muốn đúc thêm một thanh bảo kiếm như thế này thì phải đợi tới khi nào? “Châu Tiểu Sơn, ta không hiểu.