1 Với tư cách là một nửa nguyên mẫu của Trần Khinh, cân nặng từng lên đến tám mươi tư ký, tôi rất vui khi được giới thiệu với các bạn quyển sách mới của mình "Anh có thiếu người yêu không?".
2 Type: Khánh Vy
Tốc độ cao nhất của ốc sên bò là 8,5 mét/giờ,Trần Khinh cảm thấy cô theo đuổi Hạ Đông Giá còn chậm hơn cả ốc sên.
Muốn một người nói rõ ra ngày nào đó vào bốn năm trước đang ở đâu,gặp ai,nói những gì,công bằng mà nói thì yêu cầu này làm khó người ta vô cùng.
3 Type: Nhã
Một khoa bảy lớp, ba hàng, cuộc thi hát giữa các hàng không dễ dàng như trong tưởng tượng, vì khẩu âm của mấy thầy quân sự rất nặng, hát máy lần cũng khó để mà người ta nghe rõ nội dung câu hát.
4 Type: Võ Ngân
“Một sinh viên năm nhất có thể làm được như vậy đã rất cừ rồi, còn nguyên nhân cái chết thì hiện giờ vẫn chưa thể nói được. ”
“Vâng.
5 "Ừ", Trần Khinh gật gù, "Tớ thay đồ đã".
Nhìn bóng Trần Khinh đi xa, Xuyên Thiên Tiêu bực bội siết chặt nắm tay, cô chỉ xin nghỉ phép về nhà mấy ngày quay lại sao đã thành ra thế này rồi?
Hôm đó, Trần Khinh đã mặc bộ quần áo cô thích nhất để đến văn phòng, nhận được thông báo rất đơn giản nhưng lại không thể tàn khốc hơn: Căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của sự việc, hãy chuẩn bị thôi học.
6 Màn kịch nhỏ ngoại truyện
[Lúc Trần Khinh nặng tám mươi tư cân, Hạ Đông Giá gọi cô là cô mập, Trần Khinh nặng bảy mươi chín cân, Hạ Đông Giá gọi cô là cô mập, Trần Khinh sáu mươi tư cân, Hạ Đông Giá vẫn gọi là cô mập.
7 Type: Khánh Vy
Tháng Năm nhiệt độ tăng lên, một buổi ca nhạc sắp tổ chức đã khiến ngôi trường bị nhiệt độ hun nóng đến mức ủ rũ mệt mỏi cuối cùng đã phấn chấn hẳn lên.
8 Type: Nhã Nguyễn
“Chạy” hình như là chuyện nhiều nhất mà Trần Khinh làm trong quãng thời gian này, lúc gặp Hàng Chu trên sân thể thao là cô đang chạy buổi sáng, bị Diệp Lý kéo ra khỏi giảng đường bậc thang thì càng chạy đến mức thở hổn hển, không ngừng chạy đi chạy lại bằng cơ thể không biết chạy nhất, bây giờ thậm chí chạy đến ký túc của Hàng Chu, Trần Khinh cảm thấy cô sống trên đời này thật quá sức.
9 Type: Nhã Nguyễn
Trong tích tắc cửa khoan mở ra, Hạ Đông Giá đứng trong dòng người nhìn thảm đỏ dưới chân, đầu óc trống rỗng, từ từ tiến lên theo đội hình.
10 ["Xinh đẹp, vóc dáng thon thả, có vài sở trường, tính cách dịu dàng ngoan hiền. . . " Một hôm nào đó, Trần Khinh ngồi trong thư phòng của Hạ Đông Giá, lật mở một quyển sổ có nét chữ trẻ con, đọc những câu trong đó rồi hỏi Hạ Đông Giá đó là gì.
11 Type: Su Su
Trần Khinh vừa thầm thở dài “đến nhanh thật”, vừa đi nhanh hơn, gần như chạy tới đó.
“Dì à, Diệp Lý chỉ muốn tự lập nghiệp, gặp phải tên khốn mà thôi.
12 Type: hân minh
Tiếng hát loáng thoáng phát ra từ nhà tắm, so với trước đó thì bài hát lần này vui vẻ hơn nhiều.
Diệp Lý cảm thấy vận may đúng là đến từng lúc từng lúc một, giống như cậu thấy, chữ “xui xẻo” đợt trước gần đây lại biến mất tăm, Diệp Lam không còn quấy rầy cậu, chuyển kinh doanh cửa hàng nhỏ cũng tốt đến bất ngờ.
13 Chúng ta không phải là chưa từng gặp nhau, chỉ là khi em gặp anh, anh đang bận gặp gỡ một người khác.
“Em muốn hỏi…” Ánh mắt lướt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở ly nước cô mới đưa cho anh, hít một hơi rồi nhẹ nhàng chỉ vào bàn tay đang nắm chặt ly nước, "Em muốn hỏi anh là không thấy bỏng tay hả?".
14 Type: Lê Huyền
Ngày trước anh sợ cái chết, nhưng bây giờ một chút cũng không thấy sợ.
Đúng lúc thay phiên nhau nghỉ ngơi, người thầy vỗ vai anh đang trầm tư, giọng nói xuyên qua mấy lớp khẩu trang, nhắc anh đi nghỉ.
15 Type: Nhã Nguyễn
Nơi quán bar tốt xấu lẫn lộn nhất này thì sao chứ? Cô không sợ.
Nói là không sợ nhưng môi đã bị cắn đến điếng rồi.
Cô chưa từng đến những nơi kiểu này, lúc nào cũng có một cảm giác sợ hãi với những chỗ như vậy.
16 [Lần nọ sau khi cãi nhau, Trần Khinh chạy ra quán bar uống rượu, vừa uống vừa làu bàu: “Ai bảo em không có bạn trai cũ! Bạn trai cũ của em là Hạ Đông Giá, Hạ Đông Giá, Hạ Đông Giá”.
17 Type: Nhã Nguyễn
“Ban nãy em. . . ngất đi thật hả?”
“Anh thề với trời là không phải anh đánh em ngất xỉu. ”
“. . . ”
Sự lúng túng của cô khiến anh không bỗng không còn muốn tiếp tục sỉ nhục nữa, anh hắng giọng rồi ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện Trần Khinh, hoti với vẻ không tin nổi:”Đang giảm cân?”
“Không có.
18 Type: Khánh Vy
Nhìn cô gái mập mạp đang loạng choạng,thầy lắc đầu ra khỏi cửa.
Trần Khinh đúng là đã chạy đến mệt nhoài,dứt khoát nghe lời mà chạy chậm lại.
19 [Một hôm, Hạ Đông Giá mệt mỏi đến cơ quan để làm việc, đồng nghiệp thấy anh như thế thì hỏi vì sao. Hạ: “Nấu cơm, giặt đồ, rửa bát, dọn dẹp cả căn nhà.
20 [Một hôm, một bài viết trên tờ báo trường đã thu hút sự chú ý của Hạ Đông Giá. “Nữ sinh mập của trường Y vì theo đuổi bạn trai mà chịu thương chịu khó, vượt qua kỳ thi nào đó với điểm rất cao.