1 Năm Nam Tống, thành Lâm An Hôm nay cũng như mọi ngày, trong Phương Phủ – nổi tiếng giàu có đứng nhất, đứng nhì thành Lâm An, lại có rất nhiều khách không mời mà đến.
2 Chuyện đời như số mệnh đã định sẵn không ai thay đổi được, Phương Hoán Thanh vốn nghĩ mình cùng Gia Cát Diệp không duyên phận, không ngờ rằng nàng đã sai rồi.
3 ”Cái gì, ngươi nói lại ta nghe xem?” giọng Phương Hoán Thanh cao vút. “Phương cô nương, công tử nhà tôi nói trừ cô ra, những thứ còn lại, dù là người hay đồ đạc cũng không ang vào phủ.
4 Trong vườn Phủ Gia Cát, Phương Hoán Thanh nhắm mắt đón nhận từng cơn gió mơn man, vẻ mặt bình thản như đang ở nhà. “Tiểu thư, cô có muốn ăn hoa quế cao không? Là lão gia dặn em mang đến cho cô đó.
5 “Ta chà, ta lau, ta chà lau chà……” Phương Hoán Thanh ra sức chà lau ghế dựa, ghế này lau xong lại lau đến ghế khác. “Tiểu thư, cô đang làm gì a?” Thu Hương đã chạy đến cướp đi khăn lau trên tay Phương Hoán Thanh.
6 Vừa đưa Trần Tích Viễn tốt bụng như thần tiên đi, Gia Cát Diệp ác ma xấu xa liền không rên một tiếng đã đến, hệt như âm hồn không tan. Phương Hoán Thanh không chút nể mặt hỏi: “Ngươi đến lúc nào? Không lẽ ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?”Gia Cát Diệp hơi chút suy nghĩ sâu xa nhìn nàng, “Cô cho rằng hắn sẽ giúp cô mà không có ý đồ gì sao? Ta không nghĩ trên đời này có chuyện tốt như vậy.
7 Gia Cát Diệp nhìn Phương Hoán Thanh cưỡi ngựa chạy như điên , không rõ ý tưởng hắn nghĩ đến Phương Hoán Thanh là cố ý làm cho ngựa chạy nhanh như vậy , hắn nghe được tiếng thét chói tai của nàng.
8 Ở bên ngoài vẫn đợi cho đến lúc hoàng hôn xuống , Gia Cát Diệp cùng Phương Hoán Thanh mới dắt tay về nhà. Trên bàn cho có hai bọn họ. Bởi vì đột nhiên Lã Oanh nói thân thể nàng ấy không được khỏe.
9 “ Hắn nhất định sẽ trở về , bởi vì nơi này còn có cô , không phải sao?” Khang Hoằng kéo Hoán Thanh ngồi xuống. “ Cô cứ đi tới đi lui như vậy cũng không phải là biện pháp , trước hết ngồi xuống nghỉ ngơi đã!” Hắn đau lòng khi mỗi ngày nhìn đến tiệm vải Hoán Thanh chờ Gia Cát Diệp về.