121 Sáng một ngày chủ nhật đẹp trời, ánh nắng của buổi ban mai nhanh chóng lan khắp các ngõ ngách, đem đến sự ấm áp cho những chỗ mà nó chiếu tới. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, đôi lúc còn có vài chú chim nhỏ nhắn bay qua, cất lên giọng hát đầy trong trẻo để đón chào ngày mớiSáng…một khung cảnh, một bầu không khí thật đẹp!Vậy mà…lại có những kẻ không biết điều đi quấy phá vẻ đẹp lung linh ấy.
122 Lan đi rồi, bầu không khí trong căn hộ thuê tạm kia càng trở nên khó chịu, không ai nói gì, nói cho chính xác thì họ không biết nói cái gì. Lan đi rồi họ lại thấy nặng nề, giống như những ngày Lan biến mất trước kia, một tin tức cũng không có.
123 Chuyến bay khởi hành đến Nhật, vì không muốn để lộ nơi ở của mẹ và em trai mình, Lan trực tiếp đi đến công ty, thuê một khách sạn bên ngoài để hai người nán lại qua ngày.
124 Quân và Lan giống như một nguồn sáng cực mạnh làm chói mắt mọi người ở bên trong, cảm giác đầu tiên khi họ nhìn thấy hai người chính là vẻ thần bí, sang trọng mà một người bình thường khó mà có đượcLan tuy tuổi còn nhỏ nhưng phong thái của một nhà lãnh đạo đều đã hiện rõ ở cô, hơn nữa còn là phong thái của một nhà lãnh đạo tài bà luôn ngẩng cao đầu trước mọi người.
125 Sau một thời gian dài bôn ba ở bên ngoài, một lần nữa anh em Lan lại có mặt đông đủ tại nơi có người mẹ thân yêu như thế này. Đã bảo lâu rồi nhỉ? Lan cũng không nhớ chính xác nữa, cuộc sống bận rộn với những rắc rối làm cô không biết thời gian đã trôi qua từ lúc nào, thoắt cái nhìn lại chính là đã qua một khoảng thời gian rất dài, dài tới nỗi làm cho chính bản thân cô thấy mình già hẳn đi“Anh hai…!”Vừa bước vào cửa chính Lan đã trông thấy cái bóng dáng cao gầy đã chịu nhiều nắng mưa của Kai, không kiềm được lòng cùng bao nỗi nhớ nhung, cô liền nhào vào lòng anh, tham lam hít lấy hít để mùi hương trên người anh.
126 xin chào mọi người!Chân thành gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến mọi người. Cảm ơn mọi người luôn kiên nhẫn chờ đợi và theo dõi truyện khi những tiểu thư là hotboy, và mình xin lỗi vì để mọi người chờ đợi trong mỏi mòn như thế! Chẳng là, mình sắp thi cuối kỳ, theo lịch thì 26 mình mới thi xong, mà 27 mình về quê, 28 mới đến nơi, vậy nên từ nay đến ngày 28 mình sẽ không đăng truyện.
127 Thời gian đúng là chẳng đợi ai, thoắt cái đã 5 tiếng đồng hồ trôi qua. Vị bác sĩ kia đã vào trong đã lâu rồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Không một tiếng động, trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng quả lắc của đồng hồ treo tườngKai đứng dựa vào tường bên cạnh cánh cửa phòng đang đóng chặt, mà Ren vốn tưởng đi ngủ nhưng 3 tiếng trước đã chạy đến và ngồi như một pho tượng trên ghế sofa.
128 Thêm và tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cánh cửa mà mọi người trông đợi cũng mở ra, rồi từ trong cánh cửa một vị bac sĩ trẻ khoảng chừng 23, 24 tuổi bước ra, trên mặt anh ta toàn là vẻ mệt mỏi.
129 Sau khi Phong rời khỏi, Lan liền đem mọi chuyện tất cả đều kể cho Quân nghe, cô không phải sợ Quân hiểu lầm, cô chỉ không muốn giấu Quân bất cứ thứ gìQuân ngược lại rất vui, Lan thành thật với cậu chứng tỏ cô rất tin tưởng, cũng thực sự đem cậu thành người quan trọng mới muốn giải thích như thếMọi rắc rối giờ đã qua, mẹ Lan cũng không còn vấn đè gì nữa, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Lan cũng rơi xuống, chỉ mong việc điều trị sau mỗ của mẹ không gặp bất cứ vấn đề gì.
130 Những người không liên quan đến gia đình Lan liền bị cô đuổi đi, tất nhiên người cô không muốn thấy nhất chính là ông Sơn nhưng khổ thay mẹ cô một bước cũng không rời ông ta, mà cô cũng không muốn mẹ phải rơi nước mắt nữa, dù biết mẹ đang sống trong ảo tưởng, tự trốn tránh sự thật, nhưng cô không có cách nào giúp mẹ thoát khỏi đó Lan tựa người vào ghế đá dưới tán cây đào, nhắm mắt định thần.
131 Vốn là ngày trọng đại của con cháu hai bên gia tộc hùng mạnh nên từ rất sớm quan khách đã đến rất đông, dự tiệc chỉ là cái cớ, mục đích chính vẫn là xây dựng các mối quan hệ hòa hảo, củng cố thế lực của mình, đặc biệt hơn nữa, họ muốn nhìn thấy chủ nhân giấu mặt bao lâu nay của tộc Takahashi, cũng là gia tộc mạnh nhất hiện giờ, nhưng rất tiếc, từ trước đến nay chưa có một lần nào vị khách quan trọng kia nể mặt ra mắt một lần, cũng chẳng để cho chủ nhà, người đã trân trọng mời một chút mặt mũi nào.
132 Lan liếc mắt nhìn toàn thể hội trường môt lúc sau lại quay đầu ra hiệu cho người dẫn chương trình do cô chuẩn bị trước tiến lên, cùng lúc đó Quân và Huy ở dưới cũng tiến lên khán đài.
133 “Bà xã của anh quan trọng nhất!” “Anh yêu em!” “em lấy anh hay lấy bọn họ, việc của anh không liên quan gì đến họ cả!” “Anh luôn ở bên em, Anh không ở bên chỉ cần nhìn nhẫn sẽ thấy anh!” …Những câu nói ngọt ngào cứ hiện lên trong đầu cô, vang lên trong tai cô làm cho con tim cô càng đau.
134 Trong một khách sạn khác ở Seol, nhóm của Quân đang tụ tập lại một chỗ, gương mặt người nào cũng đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, làn tóc đều phai sương.
135 Đợi đợi và đợi, cuối cùng trong sân bay chỉ còn lại vài người qua lại, các chuyến bay lại tiếp tục hết chuyến này đến chuyến khác, Quân bắt đầu nản chí, cậu ngồi gục xuống bàn, tâm tình rối bời! Cậu không biết bây giờ mình phải làm cái gì nữa!
Lan! Em ở đâu?
Quân bất lực, lê lết thân mình mệt mỏi rời khỏi sân bay!
------------------------phân cách tuyến---------------------------------------
Đứng trước căn nhà đồ sộ lại có phần cũ kĩ, Lan có chút tưởng niệm ngày xưa.
136 Cầm trên tay danh sách những thứ cần mua, Lan không khỏi ngán ngẩm, những đồ trong gia đình cô lúc trước toàn là đồ cổ, là những thứ mẹ cô yêu thích, ngay cả tủ quần áo cũng được khắc những hoa văn cổ xưa, vốn chúng là những thứ mẹ cô tự thiết kế theo trí tưởng tượng của bà, rồi cho thợ làm qua, giờ đây những bản thiết kế đó đã bị thiêu cháy thành tro trong đám lửa năm đó, hi vọng mỏng manh bây giờ chính là người thợ mà mẹ cô đã nhờ làm, chỉ mong ông ta còn nhớ vài điểm, hoặc là còn một bản thảo nào đó, cô không cưỡng cầu tất cả mọi thứ đều giống hết, nhưng một vài điểm vẫn phải có, dù sao thì đó cũng là thứ mẹ cô thích, nếu có thể, cô mong tất cả mọi thứ đều trở lại như cũ
Sáng sớm, Lan liền tìm sang nhà bác Hùng, cô nhấn chuông mãi nhưng chẳng có ai mở cửa, hẳn là bác đến bệnh viện đi.
137 Lan bị đám đông dẫn đi, tuy cô đã tận lực không để bọn chúng động vào mình nhưng vẫn không tránh khỏi một vài lúc va chạm. Cô không biết đã đi bao lâu, cũng không biết bản thân mình đã đi qua những nơi nào, bởi vì cô bị những tên cao to vây ở giữa che mất tầm nhìn của cô
Chỉ biết qua rất lâu, đám đông rốt cục cũng dừng lại.