81 Đang bận rộn với những tập hồ sơ thì điện thoại nội bộ của nó vang lên, Lan đành ngưng làm việc, dường như nó đoán được cuộc gọi này là của ai nên khuôn mặt cũng trầm xuống thấy rõ“Chị nghe!”Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên tiếng nói trong trẻo của một cô gái“Em đã điều tra, quả thật rất nhiều người đều nghe thấy tiếng khóc cùng những âm thanh lạ mỗi đêm, hơn nữa em còn điều tra được một vài thông tin về ngôi nhà nữa”“Nói!”Cô gái bên kia đầu dây hít sâu một hơi, chèn ép nỗi sợ do hàn khí của nó gây ra rồi rành mạch trả lời“Ngôi nhà kia vốn có chủ.
82 Sáng chủ nhật tại Việt NamPhương cùng Lam từ ngày Lan đi đâm ra chán nản, trước giờ cả hai đã quá lệ thuộc vào Lan, làm bất cứ thứ gì cũng có con bạn thân thiết, mà mọi sự họ làm đều bắt nguồn từ Lan.
83 Có ai đã từng tưởng tượng đến một nơi nào như thiên đường hay chưa? Nơi mà ở đó có cây, có hoa, có lá, có chim muôn bay lượn chập chờn, không khí hài hòa và mọi sinh vật cùng nhau sinh sống vui vẻ.
84 Đã hết một tuần mà công ty thám tử vẫn không tìm ra được bất cứ tội nào mà Ông Sơn phạm phải. Ông ta đã luồng lách qua các khe hở của pháp luật, dù giờ có cãi lí như thế nào cũng không thể nào buộc tội ông ta, như thế mới thấy luật pháp đối ngoại vẫn còn phải được cải tổ nữa.
85 Cái mùi este đặc trưng của bệnh viện xông vào mũi làm Lan khó chịu, nó nhíu chặt hàng lông mày rồi từ từ mở mắt. Nó có thể cảm nhận được đôi mắt mình nặng trĩu, mí mắt cứ muốn sụp xuống nhưng nó biết nó đã có thể chống đỡ được cơn buồn ngủ.
86 Quân cõng Lan đi qua một dãy dài hành lang, tựa hồ chỉ còn vài căn phòng nữa là đến ban công tầng ba bởi lẽ chỉ cần đứng trước cửa phòng được phủ sơn đỏ ghi số 108 này thôi cũng đã có thể cảm nhận được làn gió đang rít qua tai; tưới mát lên thân thể của hai người.
87 Lan ngủ một lèo đến hơn 10h30 mới dậy, vừa ngồi dậy, cô đã lấy hai tay dụi mắt mình. Động tác thật đáng yêu a. Bất quá cái động tác vô tình của cô lại lọt vào mắt kẻ nào đó làm cậu ta đơ ra vài giây.
88 Có những chuyện hiểu lầm nhỏ thôi nhưng lại có thể tạo nên một trận mưa bom khói lửa, cũng chỉ vì những chuyện không tìm hiểu kĩ mà hận thù chất chứa từ năm này qua năm khác, lây truyền hết người này đến người khác, nhưng đến cuối cùng tất cả đều không biết nỗi hận kia từ đâu mà có.
89 Thoáng cái Quân và Lan đã ở đây được 5 ngày rồi, không khí ở đây thoải mái thật, khiến tâm trạng Lan cũng vui hẳn lên, nhưng duy chỉ có một điều cô không thấy vui tí nào, cái bọn khách quan kia hình như đã biết cô bị mù.
90 “Này tiểu gia hỏa, dậy đi tôi đưa cô đi tắm biển buổi sáng”Quân vừa vệ sinh cá nhân xong liền ra quấy rối người đang còn ngáy ngủ kia. Tiết trời buổi sáng tốt lắm, cậu muốn mang Lan ra ngoài hít ít không khí tươi mát kia, ngủ ngày nhiều cũng không tốt lành nhiềuLan lồm cồm bò dậy, tính nết của cô là vậy đấy, cô không nằm nướng, không lăn qua lăn lại như những người khác.
91 Đêm khuya thanh vắng, gió mát thổi nhẹ vào mái tóc của Lan làm mái tóc cô tung bay trong gió, đẹp, thật đẹp! Lan đứng chắp tay về sau, vẻ mặt đầy sự suy ngẫm.
92 “L…Lan. . !”Giọng nói yếu ớt của ai đó vang lên làm Lan giật mình, cô ta vậy mà quen với cô, là ai?“Ai?”Thư giật mình lùi lại, rõ ràng đôi mắt kia vẫn nhìn cô chằm chằm, vậy mà người kia lại mở miệng hỏi ai, chẳng lẽ…Nghĩ thế, Thư bước từng bước đến chỗ Lan, đôi tay quơ qua quơ lại trước mặt Lan nhưng Lan không có phản ứng gì, thì ra là bị mù“Mày làm gì ở đây? Sao lại bám theo Quân của tao?”Nhỏ Thư chống hông lên nhìn Lan, trong mắt còn ẩn ẩn sự khinh miệt Lan nữa.
93 Đã bao lâu thời gian rồi? Bọn họ đã xa nhau bao lâu? Một tuần ư? Không đâu, không phải một tuần mà là một tháng! Một tháng đấy, khoảng thời gian cũng đâu phải là dài nhưng với Quân lại như một trăm năm vậy.
94 4 người Lam, Phương, Akira, South leo lên những chiếc xe của mình, ai nấy cũng đều nở nụ cười nhưng lại là những nụ cười đầy thách thức, đầy nguy hiểm.
95 Lan lái con xe Mercedes lên thẳng núi rồi dừng lại ở vách đá để quan sát địa hình. Thật không ngờ từ đây còn có thể thấy được cái hố kia, xem ra cái hố nhìn gần cũng không phải nhỏ! Lan nhìn đến ngọn núi kia, nơi đó đang cắm một lá cờ đỏ, sẽ là phần thưởng cho người thắng cuộc, nhưng có lẽ hôm nay không có người thắng cuộc rồi! Lan nhìn xuống con đường rộng thênh thang sát vách núi dưới đỉnh núi, vốn trước kia ngọn núi này là một ngọn núi lớn nhưng vì mở đường đua nên cây cối đều bị chặt hết, con đường được mở bằng gấp 4 lần một xe đua để những tay đua có thể cạnh tranh với nhau một cách thoải mái, cũng để xem kỹ thuật chặn xe của bọn họ như thế nào khi đi trên con đường rộng lớn này! Từ đây nhảy sang đỉnh núi kia, Lan không có can đảm nhảy nhưng nếu nhảy xuống đường đua dưới, chắc có thể được.
96 Bỗng…Một bàn tay ở trên trườn xuống chụp nhanh lấy tay Lan, ra sức níu giữ. Là tay của ai?Cảm nhận thấy hơi ấm từ đâu đó truyền tới tay mình, Lan lập tức mở lớn mắt.
97 “Lan, cậu đừng cười như vậy, thật đáng sợ nha!”Lam bất giác vì nụ cười của Lan mà mỗi lúc một lùi xa hơn, cuối cùng lại lùi vào lồng ngực của ai kia. Cảm nhận có một vòng tay ôm lấy mình, Lam cũng nhanh chóng vùi mặt vào trong đó.
98 Lan dường như đã biết trước nên đối với việc này chẳng ngạc nhiên gì mấy. Một con nhỏ luôn thụ động trong mọi việc như Tuyết thì làm sao có gan tạo nên một việc động trời như thế này, có cho tiền cô ta cũng không dám làmNhư vậy mới thấy Thư là người ghê tởm đến mức nào, một kẻ đầu óc cũng không phải ngu đần, cô ta còn biết mượn tay giết người nữa đấy! Sau khi mọi chuyện vỡ lẽ, cô ta còn định chuồn êm, đem mọi chuyện đổ lên đầu Tuyết, tựa như mọi chuyện đối với cô ta không liên quanLan liếc Thư một cái rồi lại quay sang Tuyết, cả hai nhỏ này đều đáng được nhận những ánh mắt miệt thị của toàn thể mọi người ở đây! “Lucas, em hãy cầm tất cả những vật chứng ở đây đến viện cảnh sát tố cáo, cứ nói là mưu sát người, còn đặc biệt yêu cầu điều tra nghiêm ngặt, nếu có một chút dối trá trong đó, những kẻ trong viện cảnh sát kia chuẩn bị cuống gói về quê cày ruộng đi!”Lan nói xong liền vứt móc khóa trong tay sang cho Lucas.
99 Thư run cầm cập ngã quỵ xuống đất. Bạn của cô ta cứ như thế bị phá hủy cuộc đời sau này, rồi số phận của cô ta sẽ như thế nào đây?Thư quét ánh mắt sợ sệt sang Lan đang đứng sừng sững bên Quân, bộ dạng không một chút mảy may hoảng sợ hay ngạc nhiên kia của Lan đã làm Thư lạnh sống lưng.
100 Quân dùng con xe Audi trắng của Phương chở Lan đến một con sông lớn, gió nhè nhẹ thổi vào tóc cô làm cô nhớ lại những con gió như thế này ở bãi biển Hawaii, những làn gió đó cũng đã nghịch tóc cô như bây giờ!Cả hai trầm ngâm, không khí im lặng đến kì dị, cái không khí này đã bắt đầu từ lúc lên xe đến giờ rồi!Thấy Lan cứ nhìn ra ngoài không thèm để ý đến mình, cuôi cùng Quân không chịu nổi nữa bèn lên tiếng đầu tiên“Sao lúc đó lại bỏ đi?”“Nếu không bỏ đi, vậy chẳng nhẽ ở lại để mẹ anh khinh thường nhục mạ tôi và mẹ tôi! Để vị hôn thê của anh bỡn cợt tôi à?”Quân sững sờ, thì ra là thế, đây là lí do cô tránh mặt cậu ư? Cậu không biết gì cả, mẹ cậu có cằn nhằn về chuyện của cậu và cô nhưng đến một chữ cậu cũng chẳng lưu tâm, cơ hồ chuyện gì đã xảy ra cậu cũng không hề hay biết“Rốt cục bọn họ đã nói gì với em? Họ đã nói gì khiến em phải rời bỏ tôi mà đi như thế?”Quân gầm lên rồi dùng đôi tay to khỏe xoay người Lan lại, bắt Lan phải đối diện với đôi mắt đen sâu của cậu.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 44