161 Thượng Quan Hạo trầm xuống. “Hai người các ngươi hôm nay thật kỳ quái a,” Giang Dĩnh cười nói, “Đề tài lúc nào cũng xoay quanh người khác, Tử Kỳ ngươi cũng không hỏi xem tình cảm chúng ta dạo này thế nào sao, ta đợi cả đêm, ngươi ngay cả dấu vết mở miệng cũng không có.
162 Nội dung trước mặt, đập vào ánh mắt. Đó là tấm ảnh một cô gái nhỏ nhắn. Đồng phục công ty tinh tế, sợi tóc rơi xuống tôn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn xin xắn, chỉ có đôi mắt trong suốt, bên trong toát lên vẻ kiên định.
163 Mà điện thoại Lam Tử Kỳ ở một chỗ khác, xe cũng đã đi vào phạm vi khu nhà ở, nhưng rõ ràng nghe được cái cô gái nhỏ kia từ chối, sắc mặt hắn dần trở nên lạnh lẽo, xe chạy chậm dần, tay nắm lấy vô lăng mà siết chặt.
164 Một luồng khí lạnh lại có gì đó nóng hổi kéo đến sau lưng cô. – Tần Mộc Ngữ…Miệng Thượng Quan Hạo kề sát bên mái tóc nàng, giọng nói mơ hồ tiến vào bên tai, cánh tay mạnh mẽ từ phía sau bất chợt ôm chặt lấy, cảm giác như muốn đem hết thân thể cô mà ôm trọn lấy.
165 – Mẹ, chú vừa mới ở cùng mẹ và chú Lam, biết mẹ phải không?Tiểu Mặc hồn nhiên hỏi. Lông mi Tần Mộc Ngữ run rẩy. – Chú ấy làm sao lại chảy máu ạ?Gương mặt Tiểu Mặc nằm trên ra giường, lẩm nhẩm, tựa như con ếch đáng yêu.
166 “Tiểu thư, theo như tình huống mà cô kể thì cô nên đi tìm bác sỹ tâm lý để được tư vấn, còn ở chỗ này chúng tôi chỉ có thể chữa cho ai thân thể bị bệnh, có lẽ không giúp được cô rồi.
167 Tần Mộc Ngữ cảm kích hướng về phía người phụ nữ gật gật đầu: “Cảm ơn!”
Đi thẳng về phía trước, cô hít sâu một hơi, thế này mới dám mở cửa phòng họp.
168 Trước viện kiểm soát.
Tần Mộc Ngữ một thân quần áo trắng lẳng lặng đi trong gió, nhìn toà nhà tĩnh lặng phía trước, nắm chặt túi tàu liệu trong tay, chân vẫn bước.
169 Di động trong túi xách ong ong kêu lên liên tục.
Ngón tay cô run rẩy, cầm lấy điện thoại: “. . . Alo. ”
“Tần tiểu thư, Tiểu Mặc vừa hạ sốt, tôi liền gọi để thông báo cho cô luôn, cô không nên lo lắng nữa.
170 Lục Sâm nhìn vào mắt Giang Dĩnh, nhẹ nhàng đặt tài liệu vào trong tay cô, thản nhiên nói: “Ngài ấy không thích bị người khác động vào tài liệu, nếu cô không muốn bị phát hiện thì hãy cẩn thận một chút.
171 Lisa cười tươi, "Tôi đã nghe Edwin gọi cô như thế, cho nên thử gọi xem sao, cô khẩn trương cái gì chứ?" Lisa vòng qua Tần Mộc Ngữ, đến trước tấm gương màu trà sửa sang lại gương mặt, "Đây là tên tiếng Trung của cô? Nghe rất hay đấy!!!"
"Cảm ơn đã khen.
172 Tần Mộc Ngữ lạnh lùng quay đầu đi, không để người đàn ông đó ở trong mắt.
Cô vốn không cảm thấy thoải mái khi bị Lam Tử Kỳ ôm như vậy, nhưng giờ phút này lại không có một chút cử động, không chút khí lực, chỉ có thể để hắn tuỳ ý chống đỡ cơ thể mình, ở trong lồng ngực rộng lớn hắn mà trốn đi tình huống buồn cười và hoang đường này.
173 Các loại xe hơi xa xỉ tập trung trước cửa toà thị chính.
Lúc này rất đông những người đàn ông mặc âu phục đi giày da, toàn bộ thương giới khổng lồ của thành phố Z đều tập trung về đây, Tần Mộc Ngữ lẳng lặng ngồi trong xe xem lại nội dung của dự án, Lam Tử Kỳ ở bên cạnh vừa mới nghe điện thoại.
174 Trong hội trường, bầu không khí áp lực vô cùng.
Hai phía của chiếc bàn, người của Dringlewapen cùng Tín Viễn đều tự ngồi xuống, trong nháy mắt nhìn thấy Giang Dĩnh, Tần Mộc Ngữ trầm tĩnh như nước, hơi hơi vuốt cằm.
175 Cuộc cạnh tranh của hai đối thủ mạnh tưởng như đã là điều tệ nhất, nhưng thứ tệ hơn nữa là bên mạnh thua, rồi sau đó công ty vô danh có thể thuật lợi thăng tiến, việc này đối với Tín Viễn chính là sự đả kích mang tính huỷ diệt!
Hội đồng giám định chuẩn bị công bố kết quả.
176 Môi của Thượng Quan Hạo tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu, vẫn như trước ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Được. . . Tôi cho em quyền lực này.
177 Viên cảnh sát im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi nói như vậy với cô, làm cô có thể gỡ xuống sự đề phòng, lòng tự trọng của cô quá cao, ngộ sát một người chỉ vì muốn tự vệ, thì có gì không thể thừa nhận?”
“Nhưng tôi không làm việc đó.
178 Cô xoa trán, đau đến nỗi chân tự lùi lại sau vài bước, “Có chuyện gì sao?” Một giọng nói lạnh lùng nhưng pha trong đó một chút ân cần, giàu từ tính vang lên.
179 Anh cúi đầu, nhẹ nhàng tựa chán mình vào chán của Tiểu Mặc, cảm thụ được hô hấp và sự tồn tại của đứa nhỏ, sự ấm áp từ ngực làn tràn ra khắp toàn thân.
180 Cảnh vệ bị nghẹn nói không nên lời, mặt đỏ gắt, giống như không thể kiềm chế.
Không có quan tâm đến hậu quả, Lam Tử Kỳ trực tiếp kéo cô gái phía sau lưng ra khỏi sở cảnh sát, cô đi rất chậm, cả bàn tay đều đang run, Lam Tử Kỳ nhíu mày, bất ngờ kéo cô lại gần, ôm ngang người.