101 Nàng yếu ớt mang theo chút sợ hãi, như đánh ngay vào trái tim Thượng Quan Hạo. Hắn nhớ tới lần đầu tiên lấy đi trong trắng của nàng, để nàng lõa thể mà phơi bày trước mặt giới truyền thông, trong ánh mắt tuyệt vọng như muốn chết đi, níu chặt lấy trái tim đau buốt của hắn.
102 Quản lý nhân sự có phần phức tạp, vẫn cười, có một tia bất đắc dĩ, nhìn nàng nhún vai. Ý tứ của hắn, đã rất rõ ràng. Nữ hài tử trước mặt này, đã từng là người được Tần Chiêu Vân ưu ái nhất, mỗi ngày trôi qua, trều sáng như trăng sao, nhưng hào quang ấy cũng chỉ vẻn vẹn mấy tháng mà thôi, nàng một thân trang phục đơn giản trong sáng xuất hiện trước mắt, sinh mệnh lại bị một nam nhân nắm chặt gắt gao, cho dù là không cam lòng, cũng chỉ có thể tuân theo.
103 “Ta không có mong muốn,” Nàng lắc đầu, “Ta muốn ngươi cũng cho không được. ”Ngón tay Thượng Quan Hạo khe khẽ lật qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mị hoặc nói: “Nếu như thứ ngươi muốn chính là tự do, hoặc là Tần thị, ta đương nhiên không cho được ngươi… Cho nên nói gì nghe có lý một chút, bằng không chỉ biết làm ta tức giận, để ta muốn cướp càng nhiều thứ của ngươi…”“Ngươi…” Tần Mộc Ngữ cắn môi, căm hận cái nam nhân này, qua một giây vuốt ve an ủi, lại đến một giây trở mặt lật lọng.
104 Bàn tay nam nhân nắm chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, kẹp chặt lại, dùng sức lực thô bạo mà kéo bên gáy nàng. Tần Mộc Ngữ run rẩy một hồi, gương mặt mơ màng, cảm nhận được rõ ràng mục đích của hắn.
105 Cái gì?Một tiếng sét nổ vang bên tai Tần Cẩn Lan, một tiếng rền vang, nàng đỡ lấy tường, suýt nữa đứng không vững!Cái gì nào là những gì mà nàng nhìn thấy?Nàng nhìn đến, là hai người kia không hiểu sao lại ở bên trong phòng làm việc hắn quần áo không chỉnh tề dây dưa! Có trời mà biết ở đây vừa mới xảy ra cái gì! Không….
106 Mồ hôi nhễ nhại. Hồi lâu, Thượng Quan Hạo thở hổn hển buông lỏng cánh môi nữ nhân ở trong lòng ngực ra, cái miệng của nàng đỏ bừng, hắn ở trong thân thể nàng thiêu đốt kích tình như vậy, ở trên miệng nàng dai dẳng, giữ chặt sau gáy nàng, ôm chặt vào trong ngực.
107 Tần Mộc Ngữ mở to hai mắt nhìn, hơi thở mong manh mà nhìn hắn. Nàng cho tới bây giờ đều có thể nói, trên thế giới này ngoại trừ Tần Cẩn Lan, Thượng Quan Hạo hắn với bất luận kẻ nào đều là vô tình tàn nhẫn.
108 “Ta không cho phép ngươi chết… Ngươi để ta dìu, mặc kệ xảy ra chuyện gì ta cũng không cho phép ngươi chết!” Hắn ôm nàng quát gọi, trong lòng một phiến đau nhức, dùng tốc độ nhanh nhất mà đi xuống dưới lầu.
109 Nghe được chính miệng Thượng Quan Hạo cam đoan, Tần Cẩn Lan rốt cục an tĩnh lại. Hai tròng mắt bị nước mắt thấm ướt, toàn thân run rẩy, thế nhưng cổ tay chính vì với quá, chất gây tê đi qua, cơn đau buốt xé rách kéo đến hành hạ.
110 Tâm tình Thượng Quan Hạo kiềm chế đến cực điểm, gương mặt đỏ lên, không thể nhìn vào ánh mắt của nàng, bàn tay giữ chặt vòng eo, đỡ lấy sau gáy nàng: “Ngươi nhất định phải chọc ta như vậy sao? Tần Mộc Ngữ, ngươi cho là ngươi không hề phản ứng có thể làm cho ta buông tha ngươi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!”Lửa giận của hắn đã đến mức không thể hiểu tại sao, mặt Tần Mộc Ngữ đỏ lên, hô hấp phút chốc tắc nghẹn, nhíu mày đẩy vào ngực hắn: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, thần kinh, ngươi thả ta ra, ta không thở được!”Phản kháng cũng không được, tiếp nhận cũng không xong, cái nam nhân này rốt cuộc muốn nàng phải làm như thế nào?Đôi mắt Thượng Quan Hạo phức tạp, như là muốn đem nàng nuốt vào trong! Hắn bởi vì nàng tất cả đều không có phản kháng lại, nàng có thể đấu tranh, có thể thực hiện, thậm chí có thể ra sức mà làm liều! Nhưng nàng đừng bày tỏ một chút biểu hiện cũng không thèm quan tâm, hắn đối với Cẩn Lan như vậy, nàng một chút uất ức cũng không có sao?“Tần Mộc Ngữ, ta thật muốn ăn ngươi…” Giọng nói hắn lạnh giá mang theo sự giận dữ nói ra.
111 Một câu nói như đam vào ruột gan, Tần Mộc Ngữ bị kích động, giương mắt lên. Thượng Quan Hạo càng thêm khẳng định, ý nghĩ của chính mình là đúng. Cái tiểu nữ nhân này chỉ dùng cách thức của chính cô cùng hắn cưỡng lại, mặc dù trẻ con, kiểu dáng bằng lòng mặc cho hắn thu lấy.
112 Miệng lưỡi nam nhân này lạnh thấu xương, làm khuôn mặt nàng sợ đến trắng bạch. “Thượng Quan Hạo… Ngươi sẽ không. ” Nàng đè ném sợ hãi, cắn môi, run giọng nói ra.
113 Nói xong, nàng cố nén nước mắt, đột nhiên dứt khoát mà ngắt điện thoại. Trong điện thoại truyền đến tiếng “Đô đô đô”, làm cho dáng vẻ kiêu ngạo của Tần Cẩn Lan san phẳng không chừa chút gì tưởng chừng như là tức giận đến phát điên.
114 Thượng Quan Hạo bỗng nhiên ngẩn ra. Hắn thật không ngờ rằng Tần Mộc Ngữ sẽ trả lời như thế. Tiểu nữ nhân ở bên cạnh động đậy, như là còn chưa có tỉnh ngủ, giật giật trên chiếc quần dài của hắn, giọng nói khàn khàn: “Ngươi không phải nói ôm ta đứng dậy sao?”Hắn nói nàng là tiện nhân, như vậy thì Tần Mộc Ngữ thực sự rất muốn biết, bị coi thường, là cái cảm giác gì.
115 Nàng không nghĩ tới nam nhân này tham gia đánh bạc lại vì mục đích như vậy. Không kịp suy nghĩ, sòng bạc sòng bạc đã bắt đầu. Vòng thứ nhất chia bài. Đầu óc Tần Mộc Ngữ loạn lên mù tịt, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ có thể nghe hắn ở bên tai giải thích, dựa theo quy tắc mà lật bài, lựa chọn theo hay không theo.
116 Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề. Tần Mộc Ngữ ngồi xuống, tóc rơi lả tả trên vai, nhẹ giọng nói khẽ: “Ngươi lần này là gạt tỷ tỷ mang ta đến đây có đúng không? Ngươi không sợ nàng biết rồi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Một lần tự tử, tiếp theo thật không biết là cái gì.
117 Hạo…Hạo ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy…Tần Cẩn Lan thất thần chán nản, vừa nghĩ đến hai người họ hoàn toàn trốn đi đến chỗ kia trốn tránh mọi người thân mật với nhau, mọi thứ trong đầu nàng đều ông ông, điện thoại rơi xuống trên sàn cũng không phát hiện ra.
118 Nhẹ tay đặt trên đỉnh đầu của nàng, hắn thản nhiên nói: “Ngày hôm nay không có bao nhiêu công việc phải xử lý, cho nên thức dậy muộn một chút. ”Trong đôi mắt Tần Cẩn Lan hiện lên một tia sáng.
119 Nàng nói xong, quay mặt đi, còn không có nhìn Cẩn Lan. Thái độ hờ hững lãnh đạm như vậy, càng khiến Tần Cẩn Lan thêm kích động. “… Ta rõ ràng cái gì? Ta hẳn là hiểu rõ cái gì hả?” Tần Cẩn Lan tiến tới nắm lấy vai nàng, móng tay bấu chặt vào trong da thịt, nhìn diện mạo nàng giữa đau khổ lại có chút gì đó lạnh nhạt động lòng người, ghen ghét căm hận dâng lên cao, “Ngươi lẽ nào muốn nói với ta là ngươi bị oan sao? Ỷ vào khuôn mặt như vậy, trơ trẽn mà dụ dỗ nam nhân, ngươi còn oan ức cái nỗi gì?”Móng tay bóp vào nàng rất đau, gương mặt trắng bạch, ánh mắt lạnh giá hờ hững mà nhìn nàng.
120 Tần Mộc Ngữ mât tích, bọn họ phát hiện ra là hai giờ sau khi đi dạo ở bờ biển về. “Ngươi có ý tứ gì? Đêm nay, bản ghi chép phòng nàng không có xáo trộn?” Thượng Quan Hạo lạnh lùng nhìn người nhân viên ở đại sảnh, nghiêm túc nói, “Ngươi là nói nàng căn bản không có trở về phòng?”Nữ nhân viên kia lúng túng căng thẳng, gõ vài cái trên bàn phím tra dữ liệu, nói: “Là… Như ngài nói, nàng đêm nay căn bản là không trở về nghỉ ngơi.