141 Thoạt nhìn, lại cùng hắn nói những lời vô vị cũng xem như là uổng công. Tần Cẩn Lan đeo khẩu trang, lạnh lùng nói ra: “Nếu như có kết quả kiểm tra, đừng đưa gửi theo địa chỉ, trực tiếp gọi điện đến cho ta là được rồi, tiền ta đã đóng, đến lúc đó đừng làm cho ta cảm thấy không thoải mái, nghe chưa?”Sắc mặt bác sĩ có hơi gượng gạo, nhưng vẫn cười hờ hững như trước: “Vị tiểu thư này xin ngươi tin tưởng chúng ta, chúng ta chính là vẫn còn có y đức.
142 Cả người Tần Cẩn Lan run lên dữ dội!Môi khô khốc, khuôn mặt chôn sâu ở trong ngực hắn không còn một tia huyết sắc. Thì ra hắn đã biết… Hắn sớm biết! Cho nên hắn mới có thể với Tần Mộc Ngữ ở cùng một chỗ, bọn họ rõ ràng đã cắt đứt, nhưng bởi vì Tần Mộc Ngữ có thai, bọn hắn lại tiếp tục ở với nhau có đúng không?Tần Cẩn Lan nắm chặt lấy sô pha, hận ý đã bùng cháy lên mạnh mẽ.
143 “Ba!!!” Một tiếng nóng bỏng tàn nhẫn giòn vang lên trên khuôn mặt Tần Cẩn Lan!Tần Cẩn Lan hét lên một tiếng, loạng choạng hai bước đỡ lấy tường, run rẩy bưng kín khuôn mặt đau đến phát run!Đau nhức bỏng rát trong nháy mắt tràn ra…Tiếng vang ong ong dội lên ở trong đầu, Tần Cẩn Lan ôm hận nhìn phía vừa phát sinh một cái tát này, là cái cô gái mỹ miều trắng ngần này, đứa em gái mà Tần Cẩn Lan từ trước đến nay đều coi thường này, cho nàng một cái tát tai vô cùng tàn nhẫn!Cùng lúc đó, cuối hành lang, một người bóng dáng cao lớn chợt hiện ra tiến vào.
144 Tần Cẩn Lan không cần nghĩ cũng có thể biết lúc này hắn ở nơi nào. Nàng đánh tay, đem những cuốn sách kia vứt lên đầy phòng, mở tủ rượu trong phòng làm việc của hắn lấy ra loại mạnh nhất, nàng ngửa đầu rót hết, cười ha hả.
145 “Ngự thiếu gia…” Huấn luyện viên chần chừ lên tiếng. Khuôn mặt Ngự Phong Trì có hơi tái xuống, chậm rãi đi qua, đem cánh cửa khẽ đẩy ra, tiếng nói trên tivi càng truyền đến nghe rõ ràng hơn.
146 Gương mặt Thượng Quan Hạo căng ra, thoáng chốc trở nên trắng không còn một chút máu. Mặt Tần Mộc Ngữ cũng vẫn còn lệch qua, dấu tay đỏ thẫm in trên mặt hiện ra, khiến cho người ta không nỡ làm gì, nàng chậm rãi chậm rãi quay sang, trong đôi mắt mập mờ sự kinh hãi mà tuyệt vọng, run giọng nói: “Ngươi nói cái gì?”Tần Cẩn Lan ngẩng đầu lên, khóc càng thêm thảm thiết: “Ta nói thật… Tiểu Ngữ, tỷ tỷ không phải cố ý muốn đánh ngươi! Tỷ tỷ là chứn kiến bộ dạng này của ngươi quả thực rất đau lòng! Ba vừa mới chết, thi thể còn chưa lạnh.
147 Miệng Tần Cẩn Lan nhợt nhạt, viền mắt thâm quầng, cả buổi tối cũng không ngủ. Nàng ngủ không được. Nhắm mắt lại, nàng lại thấy khuôn mặt Tần Chiêu Vân rõ ràng đã suy kiệt chết đi, đột nhiên mở trừng mắt, tứ chi co giật vươn tới về phía nàng, tựa như toàn bộ những kinh khủng từ bé đến giờ nàng trải qua, hắn khủng bố mà hướng về phía nàng hét lên: “Lan nhi… Lan nhi…”Nàng chợt tỉnh, nhìn trong phòng tối đen như mực sợ đến thét lên.
148 Đêm xuống. Ngự Phong Trì ở khu nhà cao cấp bên cạnh bờ biển chờ đợi, hắn không biết mình đã đợi bao lâu, cũng không biết bản thân đã lâu chưa ăn cái gì, chỉ biết là ở tại Tín Viễn không đợi được Thượng Quan Hạo, hắn cũng chỉ có thể ở khu nhà này đợi!Đêm khuya buông xuống, hắn rốt cuộc cũng thấy được xe Thượng Quan Hạo trở về.
149 Mùi thuốc mê kích thích đặc thù kia, còn đang tràn ngập trong xoang mũi. Đầu chạm vào trên nền đất, chìm xuống như tầng tầng lớp lớp đè xuống, cũng không thể nhấc lên nổi…Tay trứ Tần Mộc Ngữ chống ở trên mặt đất, đôi mi dài run rẩy mở ra, ánh sáng trước mặt tản ra bốn phía.
150 Ngay lúc này, cánh cửa nhà kho “Két” Một tiếng nặng nề mà bị mở ra. Ngự Phong Trì chú ý tới cái chấm đỏ kia dừng lại khu vực ngoại thành một hồi liền hướng về phía xa hơn mà rời đi, trái tim bị giày xéo, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đỗ lại trước cửa nhà kho bỏ hoang vùng ngoại ô này, cánh cửa đóng không hoàn toàn, hắn gần như là lái toàn bộ xe mà xông tới hướng vào trong! Chỉ sợ bản thân tới không kịp!Tay Tần Cẩn Lan nhất thời run rẩy, tiếng thanh đao rơi trên mặt đất!Ánh sáng chói mắt chiếu vào, nàng hãi hùng khiếp vía, lúc này mới nhận thấy được là có người đi vào.
151 Nữ nhân trên mặt đất, từ trong nháy mắt vừa mới trong trạng thái điên loạn, lúc này đây hoàn toàn biến thành yên ổn. Mặt hắn tái nhợt, một đôi mắt chán nản dừng ở nàng.
152 Cách vài mét, trong căn nhà kho rộng lớn đến như vậy, mùi máu tươi khuấy động xộc vào khoang mũi, một thân thể mềm mại sắc mặt dữ tợn nằm trên mặt đất xương ngón tay ngoằn ngoèo, như là từng trải qua một cuộc vật lộn kịch liệt, nhưng cản không được một lưỡi móc câu mở ra một vết thương chí mạng ở cổ, máu chảy đông lại, gần như đem toàn bộ thân thể nàng thấm đẫm.
153 Thượng Quan Hạo chậm rãi đi tới, từ trên à nhìn xuống dưới nàng. Cảm nhận được một cỗ sát nhân thắt chặt trong hơi thở và ánh mắt, Tần Mộc Ngữ bị giật mình làm bừng tỉnh, đôi mắt trong veo mang theo sự yếu ớt và nhợt nhạt, dừng ở hắn.
154 “Thượng Quan Hạo… Ngươi đừng sang đây… Ngươi nghe ta giải thích…” Nàng run giọng nói, một mạch lui về phía sau. Thượng Quan Hạo lại một đường bức nàng lui đến chỗ ánh sáng đèn đường, “Ầm ầm” tiếng sấm vang dội như bao trùm lấy toàn bộ thành phố, khuôn mặt hắn tái đi, giọng nói khàn khàn: “Ta không có hứng thú nghe ngươi giải thích… Ngươi muốn chạy có phải không? Đem đứa bé trong bụng ngươi lưu lại… Ta sẽ để cho ngươi cút…”“Thượng Quan Hạo, ngươi sẽ chết không được tử tế!” Một tiếng hét sắc nhọn vạch ra giữa bầu trời đêm, Tần Mộc Ngữ rốt cục bị buộc tới cuối đường, nước mắt chảy xuôi trên gương mặt, ngón tay tái nhợt dính chút máu, víu lấy bức tường phía sau, “Đứa con của ta đã làm sai chuyện gì? Vì cái gì ngươi muốn trong lúc ta bị thương cũng muốn phải sinh hạ nó! Ngươi không muốn nó nhất định phải chết! Ngươi cút đi… Ngươi dám chạm vào nó thử xem ta liều mạng với ngươi! Ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”Thượng Quan Hạo cười nhạt.
155 Bốn năm sau. Manchester. Dường như mới là đầu mùa đông, trong cao ốc Dringlewapen, thiết bị sưởi ấm mở ra, đủ cho bốn trăm thân thể ở bên trong đều cảm thấy ấm áp.
156 Vốn dĩ lúc đầu, Lam Tử Kỳ thay nàng đặt tên, gọi là Tần Nho Mặc. Nàng lúc đầu cũng không có ý kiến, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, hắn nói cái gì thì là cái đó, chỉ là đợi hắn xoay người đi, nàng mới khẽ phun ra hai tiếng: “Khó nghe.
157 Máy bay đảo qua một vòng, giữa tiếng vù vù của động cơ dần dần đáp xuống vùng trời phạm vi Trung Quốc. M thị. Một thành phố nhỏ ven biển, trong không khí vẫn hòa lân hương vị biển, Tần Mộc Ngữ một tay kéo hành lý, một tay khẽ nắm lấy tay Tiểu Mặc, đứa bé láu lỉnh, yếu ớt ho khan, nhưng lui tới giữa đám người vẫn không sợ hãi.
158 Gió khuya hiu hiu. Thượng Quan Hạo dừng ở bên cạnh xe hắn, tâm nguội lạnh. “Lam Tử Kỳ,” Hắn nhàn nhạt gọi một tiếng, dáng người cao lớn đứng lên, thấp giọng tựa như cảnh cáo hắn, rõ rệt mà nói: “Từ hôm nay trở đi, chuyện của ta không cần ngươi quản.
159 Mắt Lam Tử Kỳ lóe lên, nhìn lại cô. Ánh mắt trên mặt hắn lưu luyến, miệng lại cất lên mấy tiếng: “Đúng, ta muốn chính là Tín Viễn. ”Cho nên “Tên kia” ở trong lời hắn nói, chính là Thượng Quan Hạo.
160 Đứa bé trắng trẻo xinh xắn quả thực là hình ảnh phản chiếu giữa đôi đồng tử hắn, đứa nhỏ xinh xắn hiếm thấy kia, đôi mắt sáng trong suốt, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn có phần yếu ớt, cánh tay nhỏ bé ôm một người phụ nữ mỹ lệ ở bên tai nàng mà thì thầm điều gì đó.