121 “Đúng… Nhanh lên, đến chỗ nào không ai nhìn thấy… Làm khẩn trương lên đi!”Quát đến câu cuối cùng, Tần Cẩn Lan đã hoàn toàn mất hết sức lực, đỡ lấy cái bàn.
122 Mặt hắn thắt lại, quay xe chạy đến trước cánh cửa kia. Kia hẳn là một cái gara bỏ hoang, có nước chảy ra, phía sau đều ẩm ướt, bởi vì bên trong quá mức trống trải cho nên một âm thanh nào vang lên cũng rất rõ ràng, mà lúc này rốt cuộc có một chút tiếng vang mơ hồ truyền đến…Thượng Quan Hạo đi xuống thăm dò một thoáng, cánh cửa thoạt nhìn xem ra muốn chốt chặn ở bên trong.
123 “Tần tiểu thư, ngài sửa soạn xong chưa?” Người ở ngoài cửa đang thúc dục. “…” Tần Cẩn Lan quay đầu lại, cảm giác như hết thảy mọi thứ có muốn trốn cũng không xong, sắc mặt tái nhợt run giọng nói, “Ta được rồi, ra ngay đây.
124 Mí mắt Thượng Quan Hạo từng lớp nhảy lên. Hắn tới gần mà nhìn dung mạo nàng, mỹ lệ mà yếu đuối mỏng manh, khiến trái tim người ta đập liên hồi. Đây cũng là lần đầu tiên nàng phản đối hôn sự của hắn và Cẩn Lan mà nói thẳng ra như vậy, hắn vẫn luôn tưởng rằng nàng không hề quan tâm.
125 Gương mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, một tia huyết sắc cuối cùng cũng biến mất. Trong ánh mắt mập mờ yếu ớt, phảng phất dường như chỉ trong nháy mắt sẽ chết đi… Đầu ngón tay thiếu sức sống níu chặt lấy áo hắn, túm chặt đến từng đầu khớp xương trắng cũng lộ ra… Nàng chưa bao giờ biết cái người đang ôm nàng lại có thể tàn nhẫn lạnh lùng đến như thế, nực cười, như vậy khiến người ta muốn thét lên, xấu hổ nhục nhã cùng chua xót to lớn muốn phát điên lên!Tần Mộc Ngữ đẩy hắn, muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, muốn chạy đi, tố cáo ọi người!Thượng Quan Hạo càng ghìm chặt thân thể nhỏ bé của nàng, giữ chặt ở sau vai gáy, sắc mặt trắng như tờ giấy, không thể để cho nàng đi.
126 Lái xe đi tới khu nhà cao cấp cạnh biển tiếp cận Tần Cẩn Lan, nàng mặc áo cưới trắng tinh thuần khiết, cười hạnh phúc ngượng ngùng. Trong ánh mắt tràn đầy yêu thương và ngưỡng mộ, nam nhân toàn thân toát lên vẻ kiên cường mạnh mẽ trong đôi mắt lại có một tia lạnh, đi tới lại gần, mà cô dâu vẫn cười tươi như hoa, dựa vào trong ngực hắn.
127 Hôn lễ hoàn hảo cứ như vậy bị phá hoại, Tần Cẩn Lan tức giận đến xây xẩm cả mặt mày, quát lên: “Ngươi có tư cách gì ở chỗ này nói chồng ta? Đồ vô học, mau gọi bảo vệ…”“Ngươi cút cho ta!” Mắt Ngự Phong Trì đỏ lên, hướng về phía Tần Cẩn Lan mà quát, “Đâu tới lượt ngươi đối với ta khoa chân múa tay? Ngoài là nữ nhân độc địa được Thượng Quan Hạo che chở cho, còn có kẻ nào mà muốn ngươi? Ta cảnh cáo ngươi, nếu như Mộc Ngữ xảy ra chuyện gì, ta sẽ cho ngươi biết số phận của ngươi có bao nhiêu bi thảm!”“Ngươi…” Tần Cẩn Lan tức giận đến mức muốn ngất đi, ngón tay phát run mà chỉ vào Ngự Phong Trì, mặt hầm hầm, nửa lời cũng không cất lên được!Ống kính máy quay phim đều hướng về phía hắn, Ngự Phong Trì ngoan ngận nói: “Cút hết cho ta!”Hôn lễ hoàn toàn bị phá hoại, trong đầu Ngự Phong Trì lóe lên vị trí ở chỗ kia, sải bước hướng về phía đỗ xe mà đi đến, trái tim hắn đã bị dày vò thương tích tràn đầy! Trong lòng hắn lẩm nhẩm tên Tần Mộc Ngữ, lao như điên cuồng đến chỗ địa phương kia!Giẫm lên một cánh hoa, nhớ tới cô còn nằm ở trên giường bệnh, trên đầu quấn đầy băng trắng, sắc mặt Thượng Quan Hạo ủ dột, túm lấy cái nhãn ghi “Chú rể” ở trước ngực kéo xuống, quay đầu sải bước mà theo sau!Tần Cẩn Lan còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã từ trước mặt đi tới.
128 Y tá lắc đầu: “Chuyện này ta không rõ ràng lắm, tâm tình nàng không ổn định, sau đó bắt đầu đau bụng khó chịu, cũng không phải ngoại thương, chúng ta mang nàng tới khoa kiểm tra, thì mới biết là có thai…”Y tá đánh mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt cùng phức tạp: “Các ngươi suy cho cùng là có quan hệ gì? Nàng vẫn còn là một thiếu nữ trẻ tuổi, lúc đầu là bị bắt cóc, sau đó kiểm tra thì lại có thai… Đứa bé đó là của ai hả?”Đầu óc Ngự Phong Trì, lúc này cũng đã không còn có thể suy nghĩ được nữa!Hắn nhợt nhạt lùi về phía sau, một lúc mới sải bước mà chạy đến khoa khác, càng chạy càng nhanh hơn, suốt một quãng trong suy nghĩ đều là gương mặt của nàng, mãi một mạch đến thẳng phụ khoa, vẫn là như trước chưa tìm ra được nàng.
129 Ngón tay bé nhỏ của nàng giữ chặt lấy giường, càng chặt hơn, khí sắc càng lúc càng ảm đạm đi, nước mắt tựa như chực trào. Nàng vẫn còn cho rằng, bản thân sẽ không đau lòng, lại càng không thể bởi vì đau lòng mà rơi lệ.
130 Trái tim Ngự Phong Trì, trong nháy mắt bị những lời nói này làm cho đau đớn quặn thắt, mãi hồi lâu mới dịu bớt đi. Khóe miệng hắn kéo ra: “Có ta ở đây, ngươi làm sao có thể không có một chỗ để đi? Ngươi quá coi thường Ngự thiếu gia ta rồi, ta tuy rằng học vấn kém cỏi, đối với nữ nhân cũng không thật lòng thật dạ, nhưng với ngươi, ta ít nhất có thể chăm sóc được.
131 Trong mắt Ngự Kinh Đông tia tàn bạo mạnh mẽ kia cũng giảm bớt vài phần, nhìn dáng điệu nữ hài tử này, đúng là hiểu chuyện. “Được rồi, ta không làm phiền các ngươi nữa, ngươi mang nàng đi dạo một vòng quanh biệt thự, sau đó đến thư phòng ta.
132 Tần Mộc Ngữ nói không nên lời, bởi vì trong dạ dày khó chịu, quanh viền mắt là một màu phấn hồng, trên gương mặt trắng ngần lộ ra vẻ yếu đuối suy nhược.
133 Suốt ba ngày, nàng không có đến. Bóng dáng mạnh mẽ Thượng Quan Hạo đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, nhìn vào thân thể gầy yếu của Tần Chiêu Vân bên trong.
134 Tần Cẩn Lan bị lửa giận của hắn bất ngờ vùng lên làm cho sợ đến mất hồn, trong trí nhớ của nàng hắn từ trước tới giờ chưa lúc nào gầm lên với mình như vậy! Ngón tay nàng run rẩy mở cửa xe đi xuống, nhưng vẫn không cam lòng gắng gượng nói: “Ở đây rất khó bắt xe, Hạo ta thực sự…”Tiếng lốp xe mài ờ trên đường cắt ngang lời của nàng, ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh như băng, trong phút chốc nhấn ga lên cực hạn, cũng không quản cửa xe đã đóng lại kỹ chưa mà phóng đi, Tần Cẩn Lan hét lên một tiếng, thắt lưng suýt nữa bị xe rời đi kéo xuống lảo đảo! Khi đững vững lại nàng vẫn còn kinh hoàng chưa bình tĩnh, bụm trước ngực nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần rời đi, một luồng uất ức cuộn trào mà lên, tuyệt vọng hét lên một tiếng : “Thượng Quan Hạo!”***Đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ rực kia, xe Thượng Quan Hạo một đường quay trở lại bệnh viện.
135 Trong đầu Thượng Quan Hạo nhanh chóng hiện lên vô vàn hình ảnh, mỗi một cái đều là bóng dáng của nàng. Đôi mắt trong suốt lệ tuôn rơi, kháng cự không chịu khuất phục, nàng bị cưỡng ép ngửa đầu ra hôn lên đôi môi… Ngay cả phát hiện ra địa điểm nàng bị bắt cóc, quần áo nàng bị xé rách, tình cảnh ngã vào trên nền đất ẩm ướt…Nắm tay hắn siết chặt, toàn bộ nhẫn nại bị dồn nén đến cùng cực.
136 “Thật là cùng ta không có quan hệ, cũng là ngươi hận ta, hận đến không muốn có bất cứ thứ gì liên quan tới ta?” Hắn nghiến răng chậm rãi nói, giữ chặt lấy eo nàng, đột nhiên kéo nàng kéo qua đối diện trước mặt, đem nàng cưỡng chế mà ép sát bên giường bệnh, giữ nàng vây ở trước ngực, “Ta quả thực muốn thả ngươi… Ta hà cớ gì không bỏ xuống được? Thế nhưng Tần Mộc Ngữ ngươi nói cho ta biết vì cái gì ta không buông xuống được!”Tiếng của hắn vang vọng ở trong phòng, ánh mắt Tần Mộc Ngữ lóe ra, dùng ánh mắt suy yếu nhưng trong trẻo lạnh lùng nhìn vào nam nhân trước mặt.
137 Khuôn mặt Thượng Quan Hạo dần dần thắt lại. “Xử lý tốt?… Ngươi nói cho ta biết ngươi định xử lý như thế nào?” Hắn chống đỡ lấy hai bên nàng, lạnh lẽo nhìn nàng, giọng nói chậm lại, “Phá đi có phải không?”Chỉ đơn giản mấy chữ này, đã làm cho sắc mặt Tần Mộc Ngữ lại càng thêm tái nhợt, ngón tay run rẩy.
138 Quản gia cúi người đưa điện thoại tới trước mặt hắn. Ngự Phong Trì vô thức mà trở qua, nhìn đến mấy cuộc gọi nhỡ kia, sắc mặc liền tái đi. “Vì cái gì không nói cho ta biết?” Hắn nhìn kỹ người quản gia, lớn tiếng quát, “Ta có điện thoại, vì cái gì không nói cho ta biết!”Quản gia cung kính nói: “Thiếu gia, vào thời gian nghị sự Ngự gia nhà chúng ta không cho phép nghe điện thoại.
139 Mắt Thượng Quan Hạo có phần nheo lại, nhìn vào nam tử tuổi còn trẻ nhưng lại cương quyết ở trước mặt, đem một tia sát khí rét lạnh hòa cùng đau nhức nặng trĩu ở trong ngực đè xuống, lãnh đạm mở miệng: “Ngươi cho rằng như thế nào? Ta nên phải đối xử với nàng như thế nào mới tốt?”Vẻ mặt tuấn dật của Ngự Phong Trì có hơi đỏ lên, hận ý rất rõ rệt: “Loại sự tình này không cần ta dạy cho ngươi!”Thượng Quan Hạo ngưng mắt nhìn hắn một lát, cười nhạt: “Ly hôn với Cẩn Lan, lấy nàng, đối với đứa bé ở trong bụng nàng phải chịu trách nhiệm, có đúng không?” Hắn lóe ra một chút lạnh lẽo nhưng đau lòng tiếp tục nói ra, “Ngươi cho rằng nàng muốn gả cho ta sao?”Ngự Phong Trì lạnh lùng nói: “Nàng có nghĩ gả là một chuyện, ngươi không mở miệng nói là một chuyện khác! Nếu như ngươi muốn hỏi lập trường của ta, ta hận không thể đem đứa bé của nàng tẩy sạch, cùng ta cao chạy xa bay, Ngự Phong Trì ta cho dù không thể cứu giúp, ta cũng sẽ dùng hết sức tới bảo vệ nàng!… Nhưng mà ̣ không được, đứa bé kia có phân nửa là dòng máu của nàng, nếu như bởi vì ngươi mà làm cho nàng tự tay bỏ đi cốt nhục của mình, chuyện đó đối với nàng không công bằng.
140 Ngự Kinh Đông híp mắt lại tiếp tục nhìn xem, ngồi thẳng, như là lẳng lặng thưởng thức trò hay vừa xảy ra. Sống nhiều năm như vậy, nếu như ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra, kia hắn coi như là sống uổng phí ở tại trên đời này.