81 Thanh Y Kiếm Khách khẽ rung cây kiếm. . . Choang!Trong đêm tối, trên không trung vọt ra một tia lửa sáng. Thanh kiếm gãy bị văng ra xa đến hơn trượng, lão la lên:- Con nha đầu này! Ngươi bức bách lão phu phải giết ngươi hay sao?Hai tia mắt sắc bén chiếu vào mặt Tư Đồ Sương.
82 Dưới cửa sổ, một mụ đàn bà nạ dòng áo đen đứng đó. Hai bên ứng đối đã kinh động đến bọn võ sĩ Đông Hải canh gác gần đó nên họ đều lục tục nhảy vào. Tư Đồ Sương và Tôn Quỳnh Giao cũng xuất hiện.
83 Cam Đường lạnh lùng nói:- Mi hẹn một tháng trời để ung dung xa chạy cao bay. Thanh Y Kiếm Khách tức giận la lên:- Ngươi coi thế thúc là hạng người thế nào?- Là giống cầm thú biết đội mũ mặc áo.
84 Tây Môn Tung gật đầu nói:- Triệu đường chúa! Ngươi cứ nói ra!- Bẩm môn chủ! Năm ấy Dịch tiền bối bị hại, ty tòa hiện có mặt ở đó. Dường như. . . - Sao?- Dường như bà không sống lại.
85 Hai tiếng rên ư ư đồng thời vang lên. Cam Đường cùng Tây Môn Tung đều loạng choạng lùi lại, miệng ứa máu tươi. Bóng người xa ra rồi lại gần vào. Thật là một cuộc tỷ đấu kinh tâm động phách.
86 Thực ra Cam Đường cũng không có cách nào ngăn trở được hành vi của Tây Môn Tung. Những thủ đoạn của hắn mỗi ngày một rõ thêm. Hắn chính là Bạch Bào quái nhân mạo xưng Tử Thần.
87 Trình Kỳ nét mặt xám hỏi:- Phải rồi! Chính ta đây. Chắc ngươi lấy làm lạ là ta còn sống phải không?Thanh Y Kiếm Khách run bần bật, nước mắt chạy quanh đáp:- Kỳ muội! Không ngờ bữa nay chúng ta còn được gặp nhau.
88 Cam Đường biết ngay là đã có chuyện khác lạ, chàng không kịp hỏi nguyên nhân, quay lại nói với Trình Kỳ:- Chúng ta vào đi!Hai người qua cổng thì thấy kẻ chết người bị thương nằm ngổn ngang, ngoài ra không có chi cả.
89 Thanh quái kiếm vung lên. Máu vọt ra kết thành những đóa hoa. Mười nhát! Hai mươi. . . Cam Đường vừa đâm vừa đếm. Tây Môn Tung đã thành con người máu, nhưng hắn chỉ loạng choạng chứ chưa ngã ra.