61 Tư Đồ Sương hỏi:- Thiếu hiệp bảo ta chỉ phải nghe một câu thôi ư?Cam Đường đáp:- Đúng thế!- Câu gì?- Để khi nào phân thắng bại rồi tại hạ sẽ nói ra. - Được lắm! Cứ ước định như vậy là đủ.
62 Cam Đường thấy Tôn Quỳnh Giao đụng đến tâm sự mình liền thừa cơ nói:- Trước hết tại hạ hãy xin cô nương trả lời cho một vấn đề. - Vấn đề gì?- Cô nương căn cứ vào đâu mà nhận định Bạch Bào quái nhân không phải là Tử Thần ngày trước?- Vì Tử Thần không còn sống ở nhân gian nữa.
63 Hai người ngồi yên lặng hồi lâu, Tôn Quỳnh Giao bỗng cất tiếng:- Thiếu hiệp!Cam Đường giật mình quay lại. Mục quang hai người chạm nhau lần nữa. Chàng run lên rồi tự hận mình sao lại ủy mỵ khiếp nhược đến thế?Hai người cùng đỏ mặt lên.
64 Cam Đường đảo mắt nhìn quanh rồi chạy đến bên viện chúa viện Thần Võ là Khương Minh Tùng hỏi:- Khương viện chúa! Thử xem có thể cứu y được không?Khương Minh Tùng hấp tấp chạy lại thì đồng thời Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ cũng đến nơi.
65 Cam Đường mất hết lý trí. Chàng giận như điên lên, muốn động thủ cho hết giận. Chàng tiến lại gần thêm hai bước giơ tay ra nói:- Xem chừng ta phải động thủ giết ngươi rồi!Kim Văn Hán lui lại rất nhanh, gã lớn tiếng:- Cam thiếu hiệp! Thi thiếu chủ! Ha ha!.
66 Cam Đường run lên. Chàng ấp úng hỏi:- Di mẫu! Tiểu điệt nói gì với biểu đệ, di mẫu đã nghe hết rồi hay sao?- Hừ! Hài tử! Y đã vì ngươi nên nỗi thân tàn ma dại thế này.
67 Cam Đường cất giọng lạnh như băng nói:- Ông bạn đừng phí công nữa. Mười bốn người đồng bọn đã nộp mạng trước ông bạn rồi. Tử Vong sứ giả toàn thân run lên, lớn tiếng thét:- Thằng lỏi con! Té ra là mi!- Ông bạn bảo ta là ai?- Một thằng lỏi có mẹ không cha!Câu nói này khác nào nhát kiếm đâm vào trái tim Cam Đường.
68 Cam Đường ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:- Vãn bối không muốn nói dối. Vụ này e rằng vãn bối không làm được. - Tại sao vậy?- Vì vãn bối chuẩn bị rút lui khỏi chốn giang hồ.
69 Tiếng quát không to mấy nhưng có uy lực rất mãnh liệt khiến người nghe tiếng phải khiếp sợ. Cả hai bên đều vọt ra ngoài vòng chiến. Thần Võ viện chúa vội khom lưng thi lễ nói:- Ty tòa xin tham kiến thiếu chủ!Cam Đường khoát tay đáp:- Khương viện chúa miễn lễ!Chàng quay lại nhìn Tử Vong sứ giả.
70 Cả thể xác lẫn tâm hồn Cam Đường tựa hồ trơ ra không còn cảm giác gì nữa. Cũng có thể là chàng cam tâm chịu chết dưới lưỡi kiếm của Lâm Vân. Mặt chàng bừng đỏ, lạnh lùng không lộ vẻ chi hết.
71 Dư Bình nhảy vọt ra ngoài sảnh đường liền bị bọn kiếm sĩ áo gấm vung kiếm ra. Gã đành phải hạ xuống đất. Gã băng mình đi lần thứ hai cũng bị xua trở lại.
72 Người đàn bà tuy chỉ lướt qua một cái mà Cam Đường đã nhận ra ngay. Suýt nữa chàng bật tiếng la hoảng. Thiếu phụ áo đen đó chính là Thập Ngũ muội, con người thần bí tự đào mả để chôn mình mà Cam Đường đã gặp trong khu rừng hoang đối diện với hang Đại Phật.
73 Oẹ Oẹ!Thập Ngũ muội ra tay nhanh như điện chớp đâm vào tử huyệt trước ngực hai gã. Hai tay kiếm thủ mất mạng mà chưa kịp hiểu vì chuyện gì. Cam Đường rượt thật mau cho kịp Thập Ngũ muội.
74 Thiếu nữ che mặt dường như không muốn ôm Cam Đường đầy mình những máu lên dù chàng đang hôn mê bất tỉnh. Người Cam Đường còn lớn hơn nàng. Nàng ôm chàng trong tay trông rất buồn cười rồi bảo thiếu nữ áo hồng:- Đi thôi!Hai người băng mình chạy nhanh như chớp.
75 Cam Đường nắm chặt hai tay, trán toát mồ hôi. Tôn Quỳnh Giao cũng khích động, giục:- Ngươi thuật hết đi!Tiếng ả nữ tỳ lại vang lên:- Các phái võ Trung Nguyên cộng đồng quyết nghị tôn Ngọc Điệp Bảo Chúa lên làm Võ Thánh giữ ngôi minh chủ võ lâm.
76 Cam Đường nghiến răng nói:- Tại hạ quyết không tha hắn. - Trong quan tài này có ai?- Một thiếu phụ đã hy sinh tánh mạng vì tại hạ. Tên nàng là Thập Ngũ muội.
77 Cam Đường năn nỉ:- Ngoại công! Xin ngoại công nghe tôn nhi một lời, nếu có điều quá đáng, tôn nhi cam chịu tội chết không dám oán hận. Châu Thừa Võ thở hồng hộc chống kiếm đứng yên, Tam Mục lão nhân run lên hỏi:- Có điều gì? Mi nói mau đi!Giữa lúc ấy, bóng người thấp thoáng.
78 Lão áo xanh thản nhiên tra kiếm vào vỏ. Lão rút kiếm, động thủ chỉ trong một nháy mắt, khiến người ta không kịp nghĩ tới. Nếu không thấy lão tra kiếm vào vỏ thì không hiểu lão hạ thủ lúc nào.
79 Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng nghiến răng lên tiếng:- Tây Môn Tung! Bây giờ chúng ta tính nợ đi. Tây Môn Tung lạnh lùng nói:- Tư Đồ Vọng! Vụ này nên kết thúc cách nào? Ngươi nói đi!Thanh Y Kiếm Khách lộ vẻ đau đớn trầm trọng.
80 Giữa lúc ấy một thanh âm khàn khàn đột nhiên vọng lại:- Âm Ty Công Chúa đừng quên những lời đã hứa với lão phu. Âm Ty Công Chúa Tôn Tiểu Hoa nghe tiếng người nói liền dừng bước.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50