21 Nhược Cẩm xông về phía trước, đem Lý Mai kéo về phía sau mình, nhìn thẳng Tiểu Vũ đối diện, lại kinh ngạc phát hiện trong mắt hắn không có bối rối, không có sợ hãi, cũng không có hung ác cùng tàn khốc mà tội phạm giết người nên có như trong tưởng tượng, ngược lại mang theo ưu thương nhè nhẹ cùng kinh ngạc, tựa như còn có chút thất thố.
22 “Vì sao cô không nói gì?” Tiểu Vũ nhìn Nhược Cẩm không hề lên tiếng, nói. Nhược Cẩm không nói gì. “Từ khi cô rơi xuống đây vẫn còn không nghĩ ra vì sao mình rơi xuống à?” Nhược Cẩm giật mình, quả thật bản thân không nghĩ tới vấn đề này, một lần nữa hồi tưởng lại trong nháy mắt vừa rồi, đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người Tiểu Vũ, căn bản không lưu ý chuyện gì khác, chờ một chút, Tiểu Vũ cuối cùng hô một câu gì? Đúng rồi, cậu ta kêu là “Cẩn thận!” Cậu ta kêu ai cẩn thận? Bảo mình sao? Nhược Cẩm không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ một cái.
23 Đi tới cửa phòng 601, gõ cửa nửa ngày cũng không có người trả lời, hàng xóm cửa đối diện ló đầu ra hỏi: “Chuyện gì? Nhà đó không có người. ” Đinh Hoài Đông đem giấy chứng nhận ra nói: “Chúng tôi tới phá án, xin hỏi cô biết cô ta đi nơi nào không?” “Không biết, chỉ biết là cùng bạn bè đi du lịch, đi vài ngày rồi.
24 “Bạn hỏi cái án phát sinh đêm giao thừa năm trước à?” Kiều Vi mặc áo sơmi màu trắng, quần tây vàng nhạt, vẻ mặt linh hoạt ngồi ở đối diện Nhược Nạp. “Đúng, chính là sự kiện nọ.
25 “Dưa theo tin tức, sự kiện nọ hẳn chính là nguyên nhân Lý Phượng Mai kích thích, cô ta giết chết nữ sinh viên này, thật ra là đang giết chết chính mình, nếu tất cả cái này có thể tiêu diệt ở lúc mới bắt đầu, vậy thì không có tương lai thống khổ, nhưng một thời gian sau, khi này ảo tưởng đó không thể thỏa mãn thỏa mãn, cô ta phải làm chính là giết chóc càng điên cuồng, cho đến khi đem ngọn nguồn thống khổ tiêu diệt hết đi, cô ta mới có thể giải thoát.
26 Cố Thần Tường mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Lý Mai đang ngồi ở bên cạnh mình, vừa định há miệng nói chuyện, ngực truyền đến một trận đau nhức. “Anh đã tỉnh?” Lý Mai hỏi.
27 Ở trên xe chạy tới Vân Nam, tất cả mọi người trầm mặc, không biết lần này đi sẽ gặp là dạng gì đây, án này hiện tại đã kinh động Bộ công an, tổ chuyên án do Bộ phái tới đã từ Bắc Kinh xuất phát trực tiếp chạy tới Vân Nam, yêu cầu Lưu Cường dẫn theo nhân viên nòng cốt tham dự án này lập tức khởi hành đi Vân Nam hội hợp.
28 Ở trong núi sâu, Nhược Cẩm cùng Tiểu Vũ đã theo dây thừng của ông lão hái thuốc đến bên núi đối diện. “Sao hai người lại bị kẹt bên đó?” Ông lão thu hồi dây thừng dẫn hai người đi xuống núi.
29 Ba người Nhược Cẩm tiếp tục hướng phía vách núi đi đến, tới bên vách núi vẫn không phát hiện cái gì. “Xem ra chúng ta chỉ có thể đi xuống núi. ” Nhược Cẩm nói với Hình Bân và Vương Cát.
30 “Phát hiện một thi thể, trong lòng mọi người khả năng còn nghĩ tới may mắn, mà nếu quả thật phát hiện cái thứ hai, hơn nữa lại là cách nơi hạ trại gần như vậy, ngươi cho rằng Mạnh Lệ cùng Khổng Á Nam còn có thể an an ổn ổn ngủ ở trong phòng nhỏ để cho cô ta xuống tay sao?” “Có thể phát hiện cái gì không?” Bành Kiệt hỏi nhân viên kỹ thuật.
31 “Bộ đàm bị rớt xuống sông!” Vương Cát giật mình hô. “Sao cậu lại sơ ý như vậy! Mau tìm!” Hình Bân lập tức chạy đến bên cạnh Vương Cát phụ tìm. Vài phút trôi qua, Hình Bân nói: “Chúng ta tiếp tục tìm kiếm Cố Thần Tường, hiện tại bắt đầu mở rộng phạm vi.
32 “Không chỉ có như thế, chỉ với biểu hiện của cô ta hôm nay đến xem, dục vọng báo thù trong lòng cô ta đã bành trướng đến bước tự cao tự đại, cô ta vì mục đích của chính mình có thể coi rẻ tất cả.
33 “Đúng rồi, Chuyện Nam Hồng thế nào rồi? Vẫn không có tin tức sao?” Nhược Cẩm hỏi. “Không có, thật ra lúc ấy lòng em rất sợ hãi, em chỉ sợ nơi đó có một là Nam Hồng, may mà bạn ấy không có ở đó, em thật hy vọng đây chỉ là một trò đùa của bạn ấy”.
34 “Ngay từ đầu chúng ta đã biết, tâm lý cô ta cùng Lý Mai đều không giống người khác, có tình trạng như vậy cũng không thể xem là kỳ quái, không phải sao?” Lê Ngạn bất đắc dĩ nói với Nhược Nạp.
35 Đang nói, Lê Ngạn hình như nhìn thấy gì qua gương chiếu hậu, nghiêm mặt nói với Nhược Nạp nói: “Ở trên xe đừng đi xuống. ” Nói xong, Lê Ngạn đi xuống xe và cửa xe đóng lại, nghiêng người dựa vào thân xe, hơi hơi cúi đầu xuống, châm một điếu thuốc lá, để tóc rủ xuống che khuất khóe mắt, khuôn mặt góc cạnh được ánh đèn neon chiếu lên, làm cho người ta không khỏi thầm than, trong tim Nhược Nạp cũng cảm thấy xúc động một chút.
36 Mặc dù có video cung cấp tướng mạo hai người nam, nhưng mà muốn biết thân phận bọn họ thì không đơn giản, bởi vì hai người này không phải khách quen của Lan Quế Phường, người Lan Quế Phường cũng không biết thân phận của bọn họ.
37 “Thay thận?” “Đúng, công ty chúng tôi còn quyên một khoản cho cô ta, đương nhiên Khổng Á Nam không muốn như thế, lòng tự trọng cô ta rất lớn, tựa như không thể nhận loại ý tốt này, cho rằng đây là loại bố thí, thật ra cô ta nghĩ quá nhiều, đã từ đại tiểu thư biến thành bình dân, vì sao không thể nhìn thẳng vào sự thật này? Chuyện người ta vốn xem là bình thường, cô lại không qua được cửa này, làm ra vẻ giả tạo quá mức.
38 Vài ngày kế tiếp là điều tra khẩn trương, Đinh Hoài Đông cùng Bạch Tuyết Tĩnh phụ trách cùng cảnh sát khu vực cùng nhau tiến hành điều tra, mà Nhược Nạp thì phụ trách tuyển chọn cùng tập hợp tin tức.
39 Tại phòng làm việc của tổ chuyên án, toàn bộ nhân viên tham dự án đều ngồi vây quanh ở trước bàn hội nghị, Bành Kiệt ra hiệu cho Bạch Tuyết Tĩnh đem tư liệu đã in phân phát ỗi cảnh viên.
40 “Cái này thêm vào kết quả điều tra đối với Khổng Á Nam, chứng thật một vấn đề, đó là Khổng Á Nam không có khả năng cùng Lý Mai là một bọn, Khổng Á Nam rõ ràng so với Lý Mai biết nhiều hơn, không chỉ có biết toàn bộ về Cố Thần Tường, hơn nữa cũng đối với những cô gái này hiểu biết hơn nhiều, nhưng Lý Mai rõ ràng không biết, cô ta chỉ thông qua cách nào đó biết hành tung của Cố Thần Tường, cũng trùng hợp tham dự một đoàn lữ hành do những cô gái có cùng bối cảnh tương tự như cô ta tạo thành, ở dưới tâm lý thay đổi dưới sự sai khiến sát hại mấy cô gái này, cuối cùng giết chết Cố Thần Tường.