41 “Tôi đã phối hợp cùng công ty, hiện tại có thể đi phòng theo dõi xem video, đi thôi, nơi này giao cho bọn họ. ” Lưu Cường tiếp đón Lê Ngạn. “Bành tổ trưởng đâu?” Lê Ngạn hỏi.
42 “Chị có biết em họ của chị có ý định mưu sát Phùng Vân Thư công ty Ngân Tường hay không?” “Nó hiện tại thế nào?” Vương Thu Vân cả kinh nói. “Chị đối với việc cô ta làm không hề kinh ngạc, các người không phải vừa mới gặp mặt không lâu sao? Thấy thế nào cảm tình cũng có vẻ khá sâu?” “Không, không phải, tôi nghĩ mọi người nếu đã đến đây, chuyện nó phạm vào khẳng định là không nhỏ, cho nên tôi mới hỏi như vậy.
43 “Tôi là Lưu Cường tổ trọng án tổng đội hình sự phòng công an tỉnh, đây là thẻ nghề của tôi, hôm nay lý do chúng tôi đến đây cô cũng biết, hy vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi, sớm bắt được người hiềm nghi phạm tội.
44 Lưu Cường nhìn Lê Ngạn, trong mắt không khỏi toát ra ánh mắt thán phục. “Cô không cần dùng tâm tư của cô áp đặt tâm tư người khác, Tiểu Phân không phải người như vậy, cô ấy là dựa vào cố gắng của chính mình đi kiếm tiền!” Nhược Nạp nhịn không được nói.
45 “Nguyên lai bà ta muốn thông qua vấn đề thân phận làm cho chúng ta lộ ra e sợ, cảm thấy chính mình lo lắng không đủ, do đó lấy qua quyền chủ động nói chuyện, nguyên bản bước này thực khôn khéo, chúng ta quả thật không có được thân phận mà thẩm vấn bà ta, một khi bức bách chúng ta chịu thua, bà ta sẽ lại dùng phá án bất lợi cùng các loại quan hệ thân phận đối với anh tạo áp lực, ở dưới loại tâm tình này, rất khó để cho đầu óc đầy đủ vận chuyển lên, chỉ có thể phòng ngự mà không thể tiến công.
46 Đinh Hoài Đông nhìn thấy đám người Lưu Cường vội đi ra đón, thấy Lê Ngạn cùng Nhược Nạp có chút tò mò đánh giá tình hình văn phòng, không khỏi cười giải thích: “Lượng công tác kỹ thuật quá lớn, bọn họ bình thường đều lấy nơi này làm nhà, nếu gặp phải án lớn, ăn ngủ ở nơi này mười ngày nửa tháng cũng là chuyện bình thường.
47 Lê Ngạn cười nói: “Bác Lý, là tôi. ” “Tiểu Ngạn hả, bác không nhận ra đấy, đã nhiều năm không gặp, thân thể lão nhân gia sư phụ có khỏe không?” “Cảm ơn bác Lý vẫn còn nhớ tới tổ phụ.
48 Sau khi chế phục hai vệ sĩ, Lưu Cường đem họng súng nhắm ngay Lý Mai. “Lý Phượng Mai, diễn xuất của cô nên kết thúc rồi. ” Lý Mai nhìn cảnh sát bốn phía, chợt bắt lấy Vương Thu Vân, đem dao trong tay để ở cổ họng cô ta, lớn tiếng nói: “Thả tôi đi, bằng không tôi giết cô ta!” Lưu Cường giơ súng thử thăm dò đi về phía trước một bước: “Cô đã không còn đường có thể chạy thoát, cần gì sát nghiệt thêm nữa!” “Buông súng trong tay xuống, lui ra ngoài!” Dao trong tay Lý Mai hơi hơi đâm xuống da Vương Thu Vân.
49 “Hai món bảo hiểm nào?” “Thứ nhất, Khổng Á Nam. Ở sau khi gặp được Khổng Á Nam cô ta có nói cái gì kích thích cô hay không, lúc ấy cô cho rằng cô ta là vô tình?” “Đúng, cô ta có nói những lời làm cho tôi động sát niệm, cô ta nói mấy cô gái kia đều là từ nông thôn đến, lại một đám giống như đại tiểu thư, không rõ thân phận chính mình, cô ta nói Mạnh Lệ là tình phụ người khác, được người bao nuôi, tôi lúc ấy không biết người nam kia chính là Cố Thần Tường, nhưng cái này làm cho tôi giống như thấy được chính mình, chính mình cảm thấy thực thanh cao, thật ra chỉ là mặt hàng hạ lưu trong mắt người khác.
50
51 “Bàng đội, đi chậm chút nào!” Sau khi tan họp, Tiểu Lưu đi theo phía sau Bàng Ngọc Phong. “Tiểu tử kia, nhanh chân lên một chút, trở về lập tức nhắn nhủ mọi người tinh thần của hội nghị, gọi điện thoại thông báo cho các đồng chí khác, chuẩn bị tinh thần là việc cho tốt, người nào cũng phải cẩn thận, nếu gây ra rủi ro thì tôi không tha cho đâu.
52 “Từ trong cục ra ngoài hắn lập tức về đây?” Bàng Ngọc Phong cảm giác có điểm gì không đúng. “Vâng, có chuyện gì sao?” Đại Dũng hỏi. “Từ lúc bắt lão ta vào cục, tôi có tới lục soát nhà hắn, bên trong nhà không có gì cả, chỉ có một cái giường, không hề có đồ ăn nước uống, chúng ta thẩm tra hắn cũng đã 24h, hắn không hề ăn uống gì, theo lẽ thường mà nói, sau khi hắn được thả ra sẽ lập tức đi ăn gì đó, vì sao lại vội vã về nhà như vậy?” “Đúng là có chút kỳ quái, từ lúc hắn ra khỏi cục, lập tức không ngừng đi về, chẳng lẽ có chuyện gì sao?” “Lúc Cường Tử thẩm vấn hắn không hề lộ diện, đang để cho cậu ta đi nghe ngóng động tĩnh, lão ta lúc này như con cá trạch, vạn nhất phát hiện ra dấu vết gì sẽ lẩn mất, không dễ gì tìm lại hắn”.
53 “Ai là người nhà Từ Phương Cường?” Có y tá gọi. “Là chúng tôi. ” Bàng Ngọc Phong vội vàng đáp: “Chúng tôi là đồng nghiệp cậu ta”. “Người nhà không tới sao?” “Chúng tôi đã báo, vẫn chưa tới, là chúng tôi đưa cậu ta tới đây, cậu ta tỉnh rồi sao?” “Tỉnh rồi, mấy người có thể vào”.
54 “Hóa ra xã hội này có những nơi hác ám như vậy, hơn nữa những người này là tự nguyện tiếp nhận hoàn cảnh, duy trì nơi ở hắc ám này, thật là không tưởng tượng nổi” Tiết Lan thở dài nói.
55 “Cậu quan tâm những chuyện này? Từ lúc nào mà một kẻ sống nguyên tắc như cậu lại đi vuốt đuôi lãnh đạo rồi?” “Cứ coi như tôi vỗ mông ngựa đi, dù gì cũng là anh thiếu nợ tôi, phải trả lại hoàn toàn”.
56 “Trừ vết đánh ở gáy, không còn vế thương nào khác sao?” “Có, mặt, cổ đều có dấu vết bị trầy xước, cổ tay, cổ chân có dấu vết bị trói, mười ngón tay có dấu vết bị lửa đốt”.
57 Đi, đi qua nhìn xem” Bàng Ngọc Phong nói. Mã Chấn dẫn theo Bàng Ngọc Phong tới mấy điểm trên hành lang có gắn camera, có người đang chuẩn bị đứng lên gỡ.
58 “Bàng đội, lại gặp mặt”. Giọng nói từ phía sau Bàng Ngọc Phong truyền tới, nhìn lại thì là Cảnh Bác. “Cảnh pháp y, thế nào lại là anh đến?” Bàng Ngọc Phong không khỏi có chút kỳ quái.
59 “Ồ?” Mạnh Hiểu đi lấy video có chút kỳ quái nói: “Không thấy video ngày đó”. “Sao có thể? Trước cuối tuần có có không?” “Đều là kiểm tra thứ năm mỗi tuần, thứ năm cuối tuần trước bọn họ thời điểm kiểm tra còn không có chuyện gì”.
60 Bảo Tử nhìn về phía Ngô Vân không nói gì nữa, đứng ở một góc phòng, thật giống như đã đánh mất hồn vía vậy. “Ngô Vân, hiện tại cô có biết chúng tôi vì sao tới tìm cô chưa?” Bàng Ngọc Phong nói.