61 “Thế nào? Có cái gì tin tức sao?” Bàng Ngọc Phong hỏi. “Chỉ sợ không phải tin tức tốt, lão ngũ mất tích, ở trước khi lão già trộm bị các anh bắt thì không thấy nữa, hiện tại rất nhiều người đang tìm hắn”.
62 “Nam Hồng, nữ, 23 tuổi, người trấn Hoa Phong huyện Ninh, năm 2010 tốt nghiệp hệ tiếng Trung đại học J, cha mẹ mới ly dị, cha Hồ Lợi Dân, từ sau khi ly hôn liền cùng mẹ con Nam Hồng đoạn tuyệt tin tức, ở đâu không rõ, mẹ Nam Nguyệt Bình, mở tiệm bán hoa mưu sinh, từ sau khi ly hôn dẫn theo Nam Hồng từ huyện thành dời đến trấn Phượng Tiên, trừ tiếp tục mở tiệm bán hoa ra còn làm thêm việc tại nhà, để kiếm tiền trang trải cuộc sống, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, không có thân thuộc gì, Nam Hồng sau khi tốt nghiệp nhận lời mời đến công ty Quảng Phong thành phố J, theo điều tra, ở công ty đi làm cùng đồng nghiệp quan hệ khá tốt, không có tranh cãi gì.
63 Tuy rằng gia cảnh cũng không giàu có, nhưng mà Nam Nguyệt Bình vẫn dụng tâm đem trong nhà sắp xếp thực ấm áp, bố trí thanh lịch, trang trí tươi mát, phòng Nam Hồng hướng về phía mặt trời, tựa như phòng của rất nhiều cô gái, sạch sẽ mà ấm áp, bức màn màu lam nhạt, khăn trải bàn hồng nhạt, vật trang trí đáng yêu, thú nhồi bông to nhỏ, cho dù không xem nụ cười tươi như hoa trên tấm ảnh chụp, thì cũng có thể tưởng tượng đây là một cô gái đáng yêu mà đơn thuần như thế nào.
64 “Nam Hồng là đang nhìn cô ta sao? Vì sao cô gái này tựa như không có cảm giác gì? Tôi cho tới bây giờ cũng không có nghe bạn ấy nói qua chuyện như vậy” Nhược Nạp có chút mê hoặc nói.
65 “Chúng ta đi đâu trước?” Sau khi tất cả đã chuẩn bị sắp xếp, Huyền Mạc phụ trách lái xe hỏi. “Trước đi nhà Tần Khải hỏi một chút địa chỉ hiện tại của anh ta”.
66 Căn cứ vào địa chỉ bạn học ghi lại, Nhược Nạp cùng Huyền Mạc tìm tới địa chỉ cha mẹ Tần Khải, nhà phía Bắc số 123. Đây là một tòa chung cư, thoạt nhìn đã có chút năm tháng, nhưng đối chiếu với hoàn cảnh bên ngoài khu dân cư mà nói, nơi này chắc hẳn không sai, tìm được biển số nhà, Huyền Mạc gõ cửa, nhưng không có người trả lời, nhìn đồng hồ, hẳn đã là giờ ăn cơm trưa, lẽ ra trong nhà phải có người.
67 "Các vị đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết chuyện này cũng là trùng hợp, Bàng đội, chính là tôi mới nói cho Lê Ngạn anh ấy phụ trách vụ án đó, một thời gian ngắn chịu trách nhiệm nhiều vụ án cùng lúc, án hiềm nghi người ở khu trạm xe phía Bắc, kết quả người kia mất tích, thành ra tìm kiếm người hiềm nghi kia, Bàng đội từng đặc biệt cho người tới tìm chỗ ở kẻ đầu sỏ Ngũ lão này, kết quả lại mất tích.
68 "Ngô Vân đang lớn tiếng nói: Sao anh lại đi gặp cô ta? Chẳng lẽ anh không biết. . . Tần Khải kia không đợi cô ấy nói xong cũng nói: Tôi phải đi, Nam Hồng nằm trong tay bọn họ, đồ chết trên tay của tôi, bây giờ không tìm được trở về, nếu như không có biện pháp nào, tôi nhất định phải chết.
69 "Tại sao lại nói như vậy?" Bàng Ngọc Phong kỳ quái hỏi. "Chúng tôi vừa mới điều tra qua, người chết Vương Hỉ Phong cùng Trương Kiến Quốc thật sự có chút ít liên lạc, đó chính là đèu biết lão trộm, hơn nữa trước khi chết có liên lạc qua.
70 “Lúc ấy chúng tôi đã tra xét cả tòa lầu, không có chỗ nào có thể cất giấu thi thể”. Đại Cương nói. “Nếu như không ở bên ngoài, thì chính là ở bên trong, trong lầu này có nhiều chỗ đáng nghi”.
71 “Tại sao có thể đoán hung thủ là một người mà không có đồng bọn?” Bàng Ngọc Phong nói. “Từ kiểm tra thi thể, hai người chết bị những vết thương nhỏ, cùng độ mạnh yếu, chứng minh là khả năng rất lớn do một người gây ra.
72 “Cái gì? Tìm được Tần Truyện Canh rồi? Ở đâu?” Có điện thoại, Bàng Ngọc Phong nhận sau đó nói lớn: “Hắn nói có người bắt cóc hắn, có liên quan lão trộm?” Ánh mắt mọi người tập trung cả trên người Bàng Ngọc Phong.
73 Ngồi đối diện lão Ngũ, Bàng Ngọc Phong nói: “Tần Truyện Canh, còn có chút chuyện muốn hỏi ông, ông nên trả lời thành thật”. “Cứ hỏi, biết gì tôi sẽ nói hết”.
74 Rời phòng, Bàng Ngọc Phong cùng Lê Ngạn trở lại phòng làm việc, tất cả mọi người dùng ánh mắt mong chờ nhìn bọn hắn. “Như thế nào đây?” “Vẫn còn có chút thu hoạch, hiện tại chúng ta có thể thông qua đầu mối lão Ngũ Tần Truyện Canh cung cấp xác định nơi hắn bị bắt giam, một là nơi gần tiệm ăn, hai là gần đường xe lửa, sau đó tiến hành điều tra”.
75 “Được, tôi biết rồi, buổi tối mọi người đến phòng họp cùng nhau triển khai cuộc họp, được rồi, để cho bọn Đại Cương mang theo tin tức cùng tài liệu thu thập được tới, Mao Manh cùng Tiết Lan chịu trách nhiệm tập hợp, được rồi”.
76 “Mặc dù nghe qua suy luận có vẻ hợp lý nhưng là không có đủ chứng cớ”. “Tôi có thể tới nhà Ngô Vân một chuyến không?” Lê Ngạn hỏi. “Được”. “Trên đường đi tôi muốn xem qua tin tức chủ xe một lần”.
77 “Khi còn bé Ngô Vân đã từng chịu qua thương tổn phải không?” Lê Ngạn đột nhiên hỏi. “Anh nói gì?” Mẹ Ngô Vân đưa mắt lên nhìn, hỏi một câu. “Hơn nữa còn là bị người thân làm thương tổn”.
78 “Lúc các anh đến điều tra không phát hiện bản nhật ký này sao?” Lê Ngạn hỏi. “Không có”. Bàng Ngọc Phong có chút kỳ quái nói. “Đây là tôi bỏ vào, tôi không dám đem vật này về nhà, nghĩ định đốt chút ít đồ cho Vân Vân”.
79 “Nam Hồng biết Hồ Lợi Dân ở thành phố R có thể có quan hệ với Tần Khải”. “Chưa chắc”. Huyền Mạc nói. “Các vị nhìn người này, Vương Dược”. “Con trai Hồ Lệ Quân, cháu trai Hồ Lợi Dân?” “Vương Dược này là bạn học với Tần Khải nhưng không cùng lớp”.
80 “Được rồi, hôm nay tạm thời thế này đã, nếu có gì cần chúng tôi sẽ liên lạc lại với cậu”. “Đợi một chút, anh còn chưa nói cho tôi những chuyện kia làm thế nào mà anh đoán được”.