81 “Người tình đầu tiên của Ngô Vân là cha Nam Hồng, Hồ Lợi Dân?” Nhược Nạp lúng ta lúng túng nói. “Như vậy tựa hồ rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ rồi.
82 Sau khi hội nghị kết thúc, Bàng Ngọc Phong nói: “Tôi hỏi Đại Cương chịu trách nhiệm điều tra Tần Khải, nghe nói người trong công ty cũng nói lâu lắm không nhìn thấy hắn, mặc dù từ chi chép trò chuyện với Vương Dược tìm được phương thức liên lạc nhưng điện thoại không ai nghe máy, dựa theo định vị vệ tinh điện thoại, hắn hẳn không rời khỏi R thị”.
83 “Nhà tôi ở tòa lầu phía trước kia, đúng đúng, quẹo chỗ này”. Sở Văn Dương ngồi xe Tất Diêu tới khu nhà mình. “Xuống xe, vẻ mặt tự nhiên một chút”. Tất Diêu nói.
84 “Sở Văn Dương, đây là đồ của ông sao?” Bạch Tuyết Tĩnh đột nhiên phát hiện một hộp đựng đồ trang sức đeo tay trên bệ cửa sổ. “Đây là đồ của hắn”. Sở Văn Dương nói.
85 “Cô là bạn của Hồng Nhi?” Hồ Lợi Dân nói chuyện khá là khiêm tốn, không có cảm giác ngạo mạn là mấy. “Vâng”. “Hai mẹ con họ giờ ở đâu? Cuộc sống thế nào?” “Hai người họ đang ở một trấn nhỏ, không được sự cho phép của mẹ Nam Hồng tôi cũng không tiện nói cho ông, cuộc sống của bọn họ trôi qua không tệ, cô ấy mở cửa hàng bán hoa tươi, có thời gian thì sang nhà tôi làm giúp việc”.
86 “Hai người có biết vì sao Tần Khải lại muốn tìm quyển sách kia không?” Hồ Lợi Dân suy nghĩ một chút nói. “Chuyện này vốn muốn hỏi ông, chúng tôi cho rằng là có quan hệ bí mật gì đó với quyển sách đó”.
87 “Ý anh là bọn họ có thể giết người diệt khẩu?” “Tất Diêu đã tìm được đồ mà bọn hắn muốn, có thể nói Tần Khải không có giá trị lợi dụng gì nữa rồi, hơn nữa Cảnh Phương hiện tại đã để ý tới Tần Khải, giữ Tần Khải lại mối tai họa không nhỏ với bọn họ”.
88 “Tần Khải, nói đi”. Bàng Ngọc Phong đem đoạn ghi âm giữa Tần Khải và Tần Truyện Cảnh bật lại rồi nói. “Tôi không thể nói, nếu tôi nói thì không chỉ mình tôi chết”.
89 “Lúc ấy tại sao cậu không nghĩ vì sao đồ lại trên xe Vương Dược?” “Khi ấy tôi cho là Vương Dược cũng có phần tham dự, không có suy nghĩ nhiều”. “Sau này cậu tiếp xúc với Tất Diêu, có phát hiện gì không?” “Không, người đó là lính đánh thuê mướn từ Việt Nam, lòng dạ độc ác, tôi không dám nhiều lời trước mặt hắn”.
90 “Xem có chút đầu mối gì không”. “Tôi có nên rút người trên núi đi không?” Bàng Ngọc Phong nói “Rút đi, có vẻ là đã chạy khỏi núi rồi”. Lưu Cường nói. “Cẩn thận vẫn hơn, chưa nên rút quân”.
91 Không biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu tí tách mưa, Nhược Nạp ngồi trong xe nhìn ra cảnh sắc mờ mịt bên ngoài, không khí ẩm ướt khiến lòng người cũng trầm lặng.
92 “Vào đi thôi”. “Đừng hoảng hốt, qua bên kia xem một chút, cẩn thận đấy”. Chỉ nghe bước chân hai người kia dần hướng tới bên này, Lê Ngạn đưa tay làm động tác giết, Nhược Nạp hiểu, nếu như hai người kia phát hiện mình thì nhất định phải tiên hạ thủ vi cương, nếu không một khi kinh động những người khác thì họ không thể sống đi ra ngoài.
93 “Tôi sẽ cứng đối cứng với bọn chúng, anh tự chú ý bản thân anh là được”. Nhược Nạp thoải mái nói, tay lấy chiếc trâm cài tóc xuống, mái tóc được búi gọn tản ra trong gió, gương mặt ôn nhuận như ngọc lung linh dưới ánh trăng, hai tròng mắt đen láy kiên định, tâm Lê Ngạn thầm chấn động, nhìn lại trâm cài trong tay Nhược Nạp, thân trâm bằng bạc, to khoảng ngón tay, thân trâm khảm hoa tường vi, phía tay cầm thành thành hình phiến lá cây, trên khảm một đóa dương chi bạch ngọc thượng hạng điêu khắc thành đóa hoa ngọc lan đang nở, đuôi trâm là hình trùy bóng loáng, làm cho người ta cảm giác được sự bén nhọn, giống như là thấy kiếm thanh bảo kiếm, cả cây trâm thoạt nhìn thanh nhã thoát tục, danh quý bất phàm.
94 “Tác chiến trong rừng thì bọn chúng cường hạng, nhưng lúc này bọn chúng sẽ không mạo hiểm, bởi vì chỉ còn có hai ngày nữa là tới thời gian giao dịch”.
95 “Đã đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, phải tới trước bọn họ, lần này chúng ta giao thiệp với nhũng kẻ lòng dạ độc ác liều mạng, chúng ta phải đề phòng”. “John không thể phái thêm người tới sao?” “Số tiền lần này lớn, tôi không thể mạo hiểm, vạn nhất bọn họ có ý đồ gì, chúng ta không có chút nang lực tự vệ, cho nên một số việc càng ít người biết càng an toàn”.
96 “Ông chủ, người đã về”. Thủ hạ Diego đi vào nói. “Được rồi, mọi người đối với kết quả chúng ta vừa thảo luận thế nào? Nếu như không có vấn đề gì, tôi muốn đi trước, muộn một phút đồng hồ là hơn một phần nguy hiểm, nếu như mọi người có ý gì có thể tới Mexico tìm ta”.