81 Mấy ngày sau, Phương Thê nhận được đồ Tư Đồ Dục gửi tới, nhật ký của cha cô. Đây là một quyển nhật ký rất cũ, nhưng được giữ rất kỹ, nhìn ra được cha cô đối với quyển nhật ký này rất quý trọng.
82 "Rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Vì sao phải đối với tôi như vậy?"
Thật ra Phương Thê đã có chút choáng váng, có mấy lời liền lơ đãng nói ra.
"Em không sai, đừng khóc.
83 "Thê Thê. "Nghe vậy, Doãn Văn Trụ không khỏi kêu một tiếng, hơi kích động. Đây chính là Thê Thê của anh. Anh vốn không nên quá lo lắng. Cô luôn có ý nghĩ và ý chí của mình, tuyệt đối sẽ không bởi vì người khác thúc ép mà thay đổi.
84 Làm sao có thể ở trước mặt anh, khóc thê thảm như vậy, còn bắt lấy anh không buông.
Rõ ràng người này ba lần bốn lượt sỉ nhục cô.
Doãn Văn Trụ cảm thấy không bình thường, vào lúc này quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt ảo não của Phương Thê.
85 "Đều là chuyện trước kia rồi, cần gì phải nhắc tới nữa. "Tô Tố liếc Đàm Tiểu Yến, lại liếc Mạnh Dạ mới nhàn nhạt nói. Đối với chút người này, cô căn bản không có gì để quyến luyến.
86 "Quý Thư, đi điều tra người tên Phương Thê. "
"Đúng, Phương của Phương Viên, Thê của Phương Thảo Thê Thê. "
"Ừ, tôi muốn nhanh chút biết được. "
"Được, cứ như vậy.
87 "Tiểu Dạ, thế nào?"Phương Thê sờ sờ đầu Tiểu Dạ hỏi. Tiểu Dạ nhìn Doãn Văn Trụ nằm trên giường một cái, liền nghĩ tới tình cảnh mới vừa rồi. Bé trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Mẹ, con muốn trở về Mạt điện.
88 Mà anh muốn tra tài liệu cũng đã được tra ra.
Anh buông xuống văn kiện trong tay, mở ra phần tài liệu được đưa đến một ngày rồi.
Mở trang đầu tiên ra, đầu tiên nhìn thấy chính là tấm hình góc trên bên phải.
89 Ba tháng sau ở Paris nước Pháp. "Thê Thê, em đang ở đâu?"Doãn Văn Trụ đưa tay, kêu tên Phương Thê. Phương Thê liền vội vàng tiến lên một bước, đưa tay nắm tay anh, nhẹ giọng nói: "Trụ, em ở chỗ này, đừng lo lắng, bác sĩ nói rồi, anh khôi phục được rất tốt.
90 "Phương Thê, thật xin lỗi. "
Tần Tiêu Nhiên vừa thấy cô, liền mở miệng xin lỗi.
Vốn Phương Thê nghĩ lập tức đóng cửa lại, nhưng khi nhìn ánh mắt khẩn thiết của anh, cô vẫn nghiêng người, cho anh đi vào.
91 "Phương Dận đi rồi?"Phương Thê bọn họ ở nước Pháp một đoạn thời gian, chờ bác sĩ nói ánh mắt của Doãn Văn Trụ khỏe lại hoàn toàn sau mới trở về nước. Không nghĩ tới Doãn Văn Thận nói cho bọn họ biết một cái tinPhương Dận thề son sắt nói muốn sụp đổ mấy gia tộc lúc trước đã hại Tư Đồ gia, hơn nữa Phương Thê cũng hiểu cá tính của anh ta, không thể nào nói buông tha liền buông tha.
92 Ở trước mặt cô, Tần Tiêu Nhiên khi nào hạ thấp mình nói chuyện như vậy.
Cho tới nay, anh đều là cao cao tại thượng, đối với cô, cũng chưa bao giờ quan tâm quá nhiều.
93 Từ lúc Phương Thê mang thai, Doãn Văn Trụ coi chừng một tấc cũng không rời, cái này không cho làm, cái kia không cho làm, mọi chuyện đều giúp cô làm thay, quả thật chính là điển hình người chồng.
94 Năm ngày sau, Phương Thê ở cửa nhà cô, lại nhìn thấy Tần Tiêu Nhiên lần nữa.
Cho tới nay, Phương Thê đều cố gắng sinh hoạt, những ngày nhàn nhã như vậy vô cùng thiếu.
95 Nếu như không phải vì chuyện của cô, có lẽ Lý Nguyệt sẽ không làm như vậy.
Phương Thê đổi một bộ quần áo, lấy quyển sổ tay ra, đến buồng điện thoại công cộng, bấm một dãy số.
96 "Phương Thê, em đối với Tiêu Nhiên quá tốt rồi, anh ta làm sao lại không nhìn thấy em. "
Tiếng nói của Lộ buồm truyền qua điện thoại, mang theo vài phần không rõ.
97 Phương Thê liếc nhìn bảo vệ, mắt lại nhìn cách đó không xa cô tiếp tân đầy đắc ý, lúc này mới đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Người trông mặt mà bắt hình dong cũng thật là nhiều.