61 Hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng vẫn là Phương Thê bại trận, thở dài hỏi: "Rốt cuộc anh muốn gì?"Từ lúc bắt đầu người này đã kỳ quái. Tà khí trong mang theo vài phần uy hiếp.
62 Đã biết mục đích của ông già, anh càng thêm không nên ở lại.
Muốn anh cưới Âu Nhã Nhi, anh không muốn.
Lúc Doãn Văn Trụ đi ra, vừa vặn Phương Thê từ trong sân đi vào.
63 cái gọi là số mạng, có đôi khi chỉ là chỉ là một ý nghĩ sai liền hỏng hết. Ba năm sau, nước Ý. "Thê Thê, em thật muốn đi sao?"Tư Đồ Dục tựa trên ghế sa lon, nhìn Phương Thê, không, lúc này nên gọi là Tư Đồ Phương Thê mới đúng.
64
Doãn Văn Trụ vừa chuyển tay lái, thắng xe lại, đem xe dừng bên đường.Xe dừng lại, Phương Thê buông tay Doãn Văn Trụ ra, xoay người mở cửa xe.
65 Lão Vương nhìn phía ngoài xe, vừa lúc trên màn hình lớn có bài tin tức về Phương Thê. Ông hơi giật mình, quay đầu lại nhìn Doãn Văn Trụ trong xe một cái, lại cuối cùng cái gì cũng không nói.
66 "Không muốn làm gì hết, cảm thấy cô thú vị, muốn cô làm bạn gái tôi thôi. "
Doãn Văn Trụ cúi người, nhẹ nhàng cắn vành tai Phương Thê, "Thế nào? Anh cho em một trăm vạn nữa, em muốn gì anh đều mua cho.
67 Anh xuống phòng ăn lầu dưới chờ em. "Doãn Văn Trụ nói với Bạch Hinh còn trong phòng tắm. Tối hôm qua, ngủ rất trễ, nhưng sáng nay vẫn dậy rất sớm. Nằm ở trên giường, tâm tư phức tạp, vì vậy đơn giản là ra khỏi giường.
68
Vốn cô muốn gọi điện cho Tần Tiêu Nhiên tới đón cô, nhưng không biết giải thích tình trạng này thế nào, bây giờ anh gọi tới, vậy vừa lúc.Vừa bắt máy, tiếng Tần Tiêu Nhiên từ trong điện thoại truyền đến.
69 Doãn Văn Trụ lấy điện thoại ra nhấn tắt, thậm chí tắt nguồn. Lúc này, anh cái gì cũng không muốn đi lo, chỉ muốn nói rõ ràngAnh vừa muốn nói gì, giường bệnh bên kia lại truyền tới một tiếng rên rỉ.
70 Rốt cuộc đi tới đầu đường, nhưng không đón được chiếc xe nào, cuối cùng chỉ có thể ở trạm chờ xe buýt.
Giờ này, khoảng thời gian giữa hai chiếc xe buýt cách rất lâu.
71 Bạch Hinh kinh ngạc đứng tại chỗ, lòng mang theo đau đớn. Có mấy lời cô còn chưa kịp nói ra miệng, liền không cần thiết nói nữa. Dù ba năm nay giữa bọn họ xem ra hạnh phúc như vậy, nhưng mà người trong lòng anh chưa bao giờ là cô.
72 Phương Thê định mở miệng hỏi thăm chuyện gì, Tần Tiêu Nhiên từ thang máy đi ra, vừa nhìn thấy cô nói một cách lạnh nhạt: "Thư ký Phương, theo tôi vào đây.
73 Bởi vì là ở trong nước lần đầu tiên mở buổi trình diễn thời trang, cho nên Phương Thê cực kỳ coi trọng. Mặc dù trong lòng quyết định mặt đối mặt nói rõ ràng với Doãn Văn Trụ, nhưng bởi vì bản thảo thiết kế, còn phải chuẩn bị một ít chuyện về buổi họp báo, cho nên cũng không có thời gian để đi.
74 Cô ngã bệnh, không nhận điện thoại, không tới làm, không phải tất cả đều vì anh sao?
Là anh tùy ý dẫn cô đi ra ngoài, lại tùy ý ném cô đi.
Bán tài liệu, một trăm vạn?
Cô có thể nói một trăm vạn này là tiền đêm đầu tiên của cô sao?
Coi như nói ra, anh sẽ tin ư?
Bây giờ anh đã định tội danh này cho cô, bao gồm chứng cứ xác thật, cô còn có thể nói gì?
Phương Thê hơi nâng khóe môi, tự giễu một tiếng.
75 Đợi đến ký giả toàn bộ tản đi, trong phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại có mấy người. Tô Tiểu Mạt hiểu ý ôm tiểu Lạc Lạc đi, mang cả Tiểu Dạ đi, ngay tiếp theo ra hiệu bằng mắt cho Tiểu Lý.
76 Lần này, công ty tổn thất quá nhiều rồi, thậm chí ảnh hưởng đến sự vận hành của công ty.
Một trăm vạn, phần kế hoạch kia đâu chỉ một trăm vạn.
Phương Thê chắc cũng hiểu, cho dù cô muốn làm, cũng không bán rẻ như thế đi.
77 Phương Dận nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, tà khí trong khóe mắt vẫn như trước. "Không nghĩ tới chú tới đây nhanh vậy. "Trong giọng nói mang theo vài phần không chút để ý, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn tới người đối diện.
78 "Tiểu trụ, mau tới đây. "
Doãn Văn Thận gọi Doãn Văn Trụ vừa mới tới cửa.
Doãn Văn Trụ nghiêng người dựa vào cửa, nhìn người ngồi trên ghế, khóe môi khẽ nhếch, cười mỉa mai.
79 "Đau ——"Doãn Văn Trụ thở nhẹ một tiếng, hơi buồn bã nói: "Thê Thê, em xuống tay nặng quá. "Phương Thê lại cố ý đè vết thương trên lưng Doãn Văn Trụ, "Biết đau rồi hả ? Biết đau mới vừa rồi còn đi ngăn cản, anh cho rằng mình là mình đồng da sắt sao?"Nhìn vết thương kia đỏ đến hơi biến tím, Phương Thê cảm thấy đau lòng.
80
"Con nhìn kĩ cô gái này, có xinh đẹp bằng Nhã Nhi, trình độ học vấn cao bằng Nhã Nhi không? Rốt cuộc con từ nơi nào tìm đến?"Bây giờ Phương Thê vốn có chút nhếch nhác, cũng không trách Doãn Văn Thận nói như vậy.