1 Phương Thê hít một hơi thật sâu, rốt cuộc ấn xuống những mã số đã sớm ghi nhớ kỹ trong lòng. Điện thoại di động vang lên một hồi mới được nhấc lên, bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc của Tần Tiêu Nhiên.
2 Phương Thê hít một hơi thật sâu, rốt cuộc ấn xuống những mã số đã sớm ghi nhớ kỹ trong lòng.
Điện thoại di động vang lên một hồi mới được nhấc lên, bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc của Tần Tiêu Nhiên.
3 Khi Phương Thê tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầurất đau, toàn thân đều đau, cả người như tan rã ra. Mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện bản thân ở một nơi xa lạ.
4 Sau khi tốt nghiệp, tới thành phố này, vào công ty anh, cô muốn gần gũi anh hơn.
Nhưng đến bây giờ khoảng cách giữa bọn họ chưa từng rút ngắn qua.
Đang suy nghĩ, di động đột nhiên vang lên.
5 Lúc Phương Thê trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu, cửa nhà mở rộng, bên trong truyền đến tiếng đồ vật bị ném, còn kèm theo tiếng mắng chửi. Khi cô đi vào, vừa vặn một cái nồi bị quăng đúng vào chân cô.
6 "Ừ. "
Cô thuận miệng nói, không nghĩ rằng có loại rượu tên ‘thuốc độc’, cũng không biết rượu này có giống như tên của nó không, làm cho người ta từ đó quên mất tất cả.
7 Khi Phương Thê quay về công ty với bộ quần áo bảo thủ, những người trong công ty khi nhìn thấy cô thì xúm lại chỉ trỏ, không biết bàn về vấn đề gì. Thật ra Phương Thê xem như sốngthanh thản, không bởi vì người khác nói gì mà thay đổi bản thân.
8 "Buông tay. "
Anh kéo tay cô ra, muốn đem cô từ trên người anh quăng đi.
"Không buông. "
Phương Thê càu nhàu trả lời, đầu óc choáng váng, trước mắt cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ thấp thoáng nhìn thấy được hình dáng của một người đàn ông.
9 Ngồi xe đến buổi tiệc, tay Phương Thê choàng qua cánh tay Tần Tiêu Nhiên rồi đi vào. Bên trong rất là náo nhiệt, ăn uống linh đình. Nhiều loại người, nhiều dáng vẻ khác nhau.
10 Đáy mắt Doãn văn trụ lạnh đi mấy phần, ngay cả say rượu đều không quên muốn tiền, nhưng xem ra người phụ nữ này là loại chất phác đơn thuần rồi. .
Như vậy cũng tốt, dù thế nào đi nữa anh chẳng qua chỉ muốn tìm hương vị sắp bị quên mà thôi.
11 Rốt cuộc đi tới đầu đường, nhưng không đón được chiếc xe nào, cuối cùng chỉ có thể ở trạm chờ xe buýt. Giờ này, khoảng thời gian giữa hai chiếc xe buýt cách rất lâu.
12 Nhưng anh không nghĩ tới cơ thể dưới lớp quần áo đó lại mê người như vậy, ngực không thể nói lớn, nhưng khuôn ngực rất đẹp, mượt mà ưỡn lên một cách ngạo nghễ.
13 "Tiểu trụ, mau tới đây. "Doãn Văn Thận gọi Doãn Văn Trụ vừa mới tới cửa. Doãn Văn Trụ nghiêng người dựa vào cửa, nhìn người ngồi trên ghế, khóe môi khẽ nhếch, cười mỉa mai.
14 Cô ở đâu?
Đang làm gì?
Lắc đầu một cái, lại phát hiện đầu óc một mảnh mơ hồ.
Tỉnh táo một chút, nhưng rất nhanh cô lại bị cuốn trong lửa nóng kích tình.
15 Cầu xin anh cho em làm bạn gái của anhNăm ngày sau, Phương Thê ở cửa nhà cô, lại nhìn thấy Tần Tiêu Nhiên lần nữa. Cho tới nay, Phương Thê đều cố gắng sinh hoạt, những ngày nhàn nhã như vậy vô cùng thiếu.
16
Tay dao động trên người cô lần nữa, chậm rãi vuốt đi nỗi lo lắng bất an, để cho cơ thể cô thả lỏng lại.Phương thê chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, mang theo một tiếng nỉ non làm lòng người an tâm.
17 "Tôi tìm Doãn Văn Trụ. "Âu Nhã Nhi đứng trước quầy tiếp tân, trong giọng nói là hoàn toàn ra lệnh. "Có hẹn trước không? Không có hẹn trước mời trở về đi.
18 (Khi Phương Thê tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau, toàn thân đều đau, cả người như tan rã ra.
Mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện bản thân ở một nơi xa lạ.
19 Ngày hôm qua về đến nhà, Phương Thê làm thế nào cũng không được ngủ được, thật vất vả mới ngủ thiếp đi, tuy nhiên vì một cơn ác mộng mà thức tỉnh. Vừa nhìn thời gian, mới tới sáu giờ.
20
Rốt cuộc từ lúc nào thì thay đổi?Phần ấm áp kia không còn, gia đình trở nên tan tành.
"Mẹ, không thể dung túng ba nữa, ly hôn đi. "
Cô thở dài nói.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17