21 Ngày hôm sau, Phương Thê nhận được một cú điện thoại thông báo cô đi phỏng vấn. Lần này, cô không lựa chọn những bộ công sở cũ ở Tần thị nữa, dù sao lần đầu tiên phải gây ấn tượng tốt cho người ta.
22 Quả nhiên là người có tiền.
Nhưng xem như cũng là người tỉ mỉ, còn giúp cô chuẩn bị quần áo.
Mặc kệ ra sao, tuy rằng đêm đầu tiên không có ấn tượng gì, kết quả này cũng được xem là không tệ đi.
23 Bởi vì quan hệ của Âu Nhã Nhi, mà Phương Thê mất công việc. Nhưng Cô cũng không nghĩ bởi vì dạng này mà bị đánh ngã. Qua mấy ngày, Cô lại đi nộp mấy phần đơn xin việc, nhưng từ đầu đến cuối không có hồi đáp.
24 Ánh mắt anh quan sát một vòng trên người cô, lúc tầm mắt nhìn thấy trên cổ có dấu vết mờ mờ kia.
Trong lòng có cảm giác không dễ chịu.
"Em có chút chuyện.
25 Rạng sáng lúc ba giờ, di động Phương Thê vang lên. Trong màn đêm tĩnh lặng như thế, thanh âm kia có vẻ cực kỳ chói tai. Phương Thê từ trong giấc mơ giật mình dậy, đáy lòng xẹt qua một hồi kinh hãi.
26 "Chuyện gì? Nói hết một lần đi. "
"Em muốn xin nghỉ ba ngày, có chút chuyện trong nhà. "
Dường như lúc này anh không vui lắm, cô biết đây không phải là thời cơ tốt, nhưng lần này cô phải về nhà một lần.
27 Lúc trở về thành phố H, Phương Thê ngồi xe Tần Tiêu Nhiên trở về. Anh đưa cô đến trước cửa nhà Doãn Văn Trụ. Cô nói cám ơn với anh, rồi mở cửa xuống xe.
28 "Chuyện riêng của em ảnh hưởng đến việc công, tất nhiên có liên quan tới anh. "
Tần Tiêu Nhiên đưa tay nâng cằm cô lên, lạnh lùng nói.
Phương Thê lại như cũ rủ lông mi, nói từng câu từng chữ: "Em tới trễ là lỗi của em, tổng giám đốc có thể tính em nghỉ việc không xin phép, còn chuyện khác thì không nên hỏi tới?"
Trong lòng cô vốn khó chịu, lại bị anh nói như vậy thì càng khó chịu hơn.
29 "Cô ấy thế nào rồi?"Lúc Doãn Văn Trụ nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện, Phương Thê vẫn còn trong phòng phẫu thuật, Doãn Văn Thận đang canh giữ ở bên ngoài.
30
Nếu như nói không phải, cô ta nhất định còn hỏi nữa, mà bây giờ Phương Thê cái gì cũng không muốn nói.Từ hôm qua tới hôm nay, đã xảy ra quá nhiều chuyện.
31 Hình như anh bằng lòng nuông chiều cô, tuy rằng cô không quá đón nhận sự nuông chiều đó của anh. Nhưng không sao, tổng có ngày cô thành thói quen. Hơn nữa anh thích xem dáng vẻ bây giờ của cô.
32 ( Lúc Phương Thê trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu, cửa nhà mở rộng, bên trong truyền đến tiếng đồ vật bị ném, còn kèm theo tiếng mắng chửi.
Khi cô đi vào, vừa vặn một cái nồi bị quăng đúng vào chân cô.
33 "Lão gia, ngài cũng là người từng trải, thì làm gì phải thẹn thùng? Chẳng lẽ ngài không muốn bồng cháu?"Thím Vương vẫn thẳng thắn trước sau như một. Bồng cháu?Doãn Văn Trụ nghe vậy, chợt sáng tỏ thông suốt.
34 "Thê Thê, cha con hiểu rồi, chỉ là mặt mũi (sỉ diện) có chút không bỏ xuống được, con xem trong nhà hỗn loạn như vậy, cũng không còn chỗ ở, con có nên đi khách sạn ở không.
35 Hai người cách nhau một khoảng, ánh mắt chuyên chú, làm như muốn đem thời gian bảy năm nhìn cho hết. "Sơ Nhi. "Doãn Văn Trụ lại khẽ gọi một tiếng. Đây là người phụ nữ đầu tiên của anh.
36 "Lỗ tai cô bị điếc hả. "
Phương Thê còn chưa nói gì, thì người trên người cô đã mở miệng trước.
Tuy rằng hồn vía cô bay đi mất, nhưng nói thế nào thì người đụng vào cô cũng là anh.
37 Doãn Văn Trụ cầm địa chỉ nơi Hạ Sơ ở của Quý Thư cho anh, rốt cuộc tìm được một căn hộ rách nát. Khoảng khắc cửa mở ra, bốn mắt đụng vào nhau. Hạ Sơ không đẹp đẽ như ngày gặp mặt đó, mà đang mặc bộ quần áo và trang sức ở nhà, trên mặt cũng không trang điểm, ở trên mặt cô, rốt cuộc thấy được khác biệt.
38 Chưa có người phụ nữ nào dám mắng anh, cho nên anh cố ý không buông tay lôi kéo cô chạy.
Chẳng qua là nhìn không ra, người phụ nữ này, mấy lần khiến cho anh thấy hứng thú, vậy thì càng không thể thả rồi.
39 Một đêm phung phí, xa hoa truỵ lạc trong sự cám dỗ, mê say trong những lyQuán bar tên ‘Độc Dược’, có người chè chén, có người đối ẩm, có người ánh mắt mê ly, có người con ngươi quay vòng.
40 Khi Phương Thê quay về công ty với bộ quần áo bảo thủ, những người trong công ty khi nhìn thấy cô thì xúm lại chỉ trỏ, không biết bàn về vấn đề gì.
Thật ra Phương Thê xem như sống thanh thản, không bởi vì người khác nói gì mà thay đổi bản thân.