1 Tuyết. . . Tuyết rơi thật nhiều. . . Tuyết trắng tinh khôi. . . Nhưng sao tuyết lại có màu đỏ? Tuyết không thể có màu đỏ. . . Vậy màu đỏ này đến từ đâu?.
2 Tôi và mẹ dẫn khách vào nhà,rồi ngồi vào mâm cơm thịnh soạn trong phòng ăn. Tôi ngồi đối diện với người con trai vừa nãy,nhìn người đó chằm chằm rồi lại nhớ tới cái lúc mà tôi mở miệng chào một câu:"Xin chào!!Mình là Hime Murasaki!".
3 Tôi được mẹ dẫn ra ngoài phòng khách, ngồi xuống ghế sô-pha,ở ngay cạnh mẹ. Mẹ xoa đầu tôi,cười nói:-Hime!Đối diện con là Kiba Hyuga,còn bên cạnh là hiệu trưởng của Học Viện Hoàng Hôn - Higashi Fujimoto!Đây là hai người mà mẹ muốn con gặp!!"Kiba à?Tên hắn ta đây sao?"-Tôi vẫn không xua tan cảm giác khó chịu về hắn ta!!Ngay cả cái tên thôi sao mà tôi nghe cũng thấy không thoải mái!! ( >.
4 Trên một chiếc xe ô tô kiểu cổ. ( Sr mấy bạn,vì tớ không thạo lắm về mấy cái ô tô hay xe máy gì đó nên chỉ biết nói thế này thôi )Kiba ôm thật chặt lấy Hime,cậu cảm thấy được rất rõ, cho dù có đang ngủ thì cơ thể nhỏ bé kia vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt vẫn đọng trên khóe mi,tưởng chừng sẽ không bao giờ cạn??Cậu không hiểu rõ cuộc gặp mặt này lắm,nhưng vì Higashi nói nó quan trọng và cần cậu giúp nên cậu mới đi theo.
5 Tuyết. . . Tuyết trắng xóa. . . Một nụ cười,một nụ cười ấm áp biết bao. . . Một bàn tay, nắm thật chặt. . . Níu giữ!! Một giọng nói,chứa đầy sự ân cần và yêu thương.
6 Tôi bước theo sau hiệu trưởng Fujimoto,tay cứ nắm chặt lấy chiếc áo khoác dạ,cứ như là muốn chiếc áo này dính hẳn lên người!Tôi phải công nhận một điều,chiếc áo này rất ấm.
7 Tôi vẫn nắm chặt tách trà trong tay,thắc mắc. Hiệu trưởng Fujimoto cũng tự rót ình một tách, đưa lên mũi ngửi cái mùi hương dìu dịu của tách trà:-Hime,con là đang thắc mắc sao nước trà lại đỏ à??Tôi gật gật đầu,bắt chước hiệu trưởng Fujimoto, đưa miệng trà lên gần chiếc mũi đỏ hoe của tôi.
8 Tôi không nhớ là mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng,khi tôi bật dậy khỏi chiếc giường thì hoàng hôn đã xuất hiện từ khi nào. . . Tôi cuốn tấm chăn bông khắp người cho ấm, mắt nhìn ra cửa sổ.
9 Tôi thở dài một hơi. . . Rồi cầm tay nắm cửa,mở cửa bước vào. . . Hiệu trưởng Fujimoto đang cầm một tập sach vở đút vào chiếc cặp nhỏ nhỏ. Tôi đóng cửa:-Ủa?Cái tập đó.
10 Tôi ngồi đờ đẫn trong giờ,một tay chống cằm,mắt lơ đãng nhìn ra cửa. . . Mấy cái này thật nhàm chán!Đơn giản là vì mẹ đã cho tôi học hết ở nhà rồi. . .
11 Tôi ngồi đờ đẫn trong giờ,một tay chống cằm,mắt lơ đãng nhìn ra cửa. . . Mấy cái này thật nhàm chán!Đơn giản là vì mẹ đã cho tôi học hết ở nhà rồi. . .
12 Rất xin lỗi mọi người nhưng vì tớ chuyển nhà mà ở đó lại chưa có mạng nên tớ sẽ tạm ngưng truyện một thời gian. . .
13 Tôi cùng Yori xuống căng-teen trường, chọn một bàn ở góc khuất rồi ngồi vào đó. Tôi để chiếc cặp lên chiếc ghế, nhìn sang Yori ở phía đối diện tôi:-Haizz.
14 Tôi cầm miếng sushi xinh xinh được cuộn tròn trong miếng rong biển màu xanh đậm mà ngắm. . . Uầy!!Người ta cuốn còn đẹp hơn mẹ làm!! Ai mà khéo tay thế nhỉ??Sushi trứng cuộn.
15 Yori đút ngón tay vào chiếc vòng bằng i-nốc được dùng làm móc chía, xoay xoay, nhỏ nhẹ hát lên một bài hát. . . "Love in your eyesSitting silent by my sideGoing on, holding handsWalking through the nights.
16 Tôi cầm lấy chiếc chìa khóa, vẫy tay chào anh rồi quay về phòng. . . Tôi mở bung cửa ra, một tay với lấy công tắc điện mà bật lên, nằm ngả lưng xuống giường.
17 Chu. . . Chuyện gì vừa xảy ra ??Tôi. . . Yori. . . Chuyện gì đã xảy ra chứ ??Có phải, Yori. . . Cậu ấy vừa kéo tôi xuống bể của đài phun nước không ?? Khó.
18 ***Vài phút trước. . . Yori yên lặng đưa tay ra trước mặt bể, rồi lại lẩm nhẩm đọc một câu thần chú khác. . . Nước trong bể đang dần đóng băng. . . Cô nhắm mắt, những ngón tay hơi run run nắm chặt lấy chiếc váy đồng phục đã bị ướt, những giọt nước lạnh như băng nhỏ xuống mặt sân bê-tông.
19 Tôi vẫn được anh ôm ấp, đưa đi đâu đó trong căn biệt thự này. . . Ngón tay tôi vì lạnh mà cứ run lẩy bẩy, đôi môi cũng bị thâm đi. Anh dường nhưđã để ý đến tôi.
20 Chiều. Hoàng hôn buông xuống. Gió lộng khắp sân trýờng hiu quạnh, vắng vẻ. Có một bóng dáng cao cao xuất hiện ở phía cổng. Ông cầm theo chiếc túi vải đã cũ, đôi găng tay đã phủ một lớp bụi mờ nhẹ nhàng ðặt lên chiếc khóa cổng.