1 Trần Kim Bảo San:- là một cô gái nhà nghèo vào được trường nhờ học bổng, vì thân phận mà cô luôn bị hành hạ trở thành một cô gái lì đòn. - tính tình: Đa tính cách, không sợ ai - nhan sắc: Siêu sute, cực dễ thương, tóc dài chấm lưng luôn cột cao, màu xanh lá - Style: càng đơn giản càng tốt - IQ:200/200.
2 Sau khi buổi học kết thúc ai về nhà nấy, Như tươi cười hạnh phúc còn còn Khánh khác hoàn toàn so với cô em, anh vẫn chưa hết giận đã vậy vừa về là bị cha gọi lên phòng:- Cha ! - Khánh bước vào -- Ngồi xuống đó đi - Ông Hoàng bảo - -.
3 Cô dâu bước lên thảm đỏ thì tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên, San từng bước nhẹ nhàng và kiêu sa đến gần Khánh, Như trao tay San cho Khánh, Khánh lạnh lùng đỡ lấy, khuôn mặt không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào.
4 Kết thúc trận chiến thì Bảo San cùng ông Hoàng, chồng mình và cô em dâu về nhà, chiếc BWM đổ xịch trước cổng to lớn, căn biệt thự màu trắng lấp lánh ánh đèn San tròn mắ bước vào, người làm trong nhà túa ra chào, San bị Như lôi tuột vào trong Như châm chọc:- Chị dâu mau lên! lên động phòng với anh hai kìa ^.
5 Sau hôn lễ San và Khánh vẫn phải đến trường giờ thì ai cũng biết San là vợ Khánh, những con mắt ganh tị không ít, ở một nơi nào đó trong trường đầy ấp những thù hận:- Trần Kim Bảo San ! mày đợi đấy, không yên vs tao đâu rồi mày sẽ thấy con ạ !- Chị ! để bọn em xử nó !- Xí ! đũa mốc mà chòi mâm son.
6 Về đến nhà San nằm vật ra giường, vừa nắm xuống đã bị Khánh lôi dậy:- dậy. . . . dậy đi con heo ! San cố chấp ôm lấy cái gối ghì chặt vào giường, Như từ ngoài đi vào:- đói quá ! 2 ng` có gì ăn ko ?- Không! - Khánh trả lời cộc lốc -- A ! Đi ăn đi.
7 ♦ cãi nhau một trận, cả đám kéo nhau vào nhà ma xung quanh tối đen, từ dưới chân thổi lên một nguồn gió lạnh buốt San nép sát vào Khánh, còn Khánh thì cứ thản nhiên như đi dạo công viên nhà mình và cố đẩy San ra, còn Ngọc an tọa trên lưng Tuấn nhưng vẫn đang run, còn Jim và Như thì soi mói cái bản đồ với những bức tường quanh đó, từ đâu bóng đèn màu xanh bật sáng kéo theo đó là những tiếng kêu ai oán, những con ma từ đâu chui ra mấy con ma nữ đầu tóc rối bời, áo trắng rách tả tơi, mặt mày mau me be bét nhảy bổ vào Như và Jim, 2 người này xoay mấy con ma nữ mòng mòng coi cái này, xem cái kia lúc nãy là ma hù giờ là hù ma, mấy con ma kia đổ vào Ngọc và Tuấn, Ngọc hoảng quá đấm vào lưng Tuấn, còn mấy con ma kia thì kéo tay kéo chân Ngọc xuống làm cho Tuấn đã cõng nặng nay còn nặng nay còn nặng hơn, bức xúc chàng ta tung mấy cú đá ngàn cân vào mấy con ma, sau mấy giây thì bọn ma nữ đã nặp sạp dưới đát, haizz.
8 Sau những ngày vui cười cực áp lực các bạn trẻ của chúng ta quay lại trường và có vẻ thân thiết hơn xưa những tiết học nhàm chán trôi qua thì bây giờ tại canteen trường lại đông đúc và náo nhiệt hẳn lên, bàn ăn gây sự chú ý nhất vẫn là bàn của nhân vật chính "Khánh San" đương nhiên không thể thiếu 4 con người kia, San Ngọc Tuấn gục trên bàn ăn chán nản còn Như và Jim thì say sưa với bộ cờ tướng, Khánh vẫn nhâm nhi li trà nóng và đọc sách:- Đồ ăn của các bạn đây! - Phục vụ -- Anh Tuấn, có phi vụ mới ! - Một nam sinh - Lập tức 3 con người kia chồm dậy, San vì nghe mùi thức ăn, Tuấn và Ngọc vì muốn đi chơi còn 3 con người kia thì vẫn bình thản, trong lúc San ngấu nghiến đồ ăn thì Ngọc van nài Tuấn:- Tuấn ! cho tui đi đi.
9 Vị bác sĩ lại trở vào trong, sau 5 - 6 tiếng vị bác sĩ trở ra:- Bác sĩ !- Cứu được rồi, may mà cô ấy có nghị lực sống cao nên tuần sau sẽ tỉnh lại. - Cảm ơn bác sĩ ! - Jim thở phào - Mọi việc bắt đầu ổn định, ngày thứ 2 sau khi Như bị bắt San vẫn chưa trở về, Khánh cứ nghĩ San đi đâu đó nên không quan tâm nhưng còn San, San vẫn chờ đợi Khánh, 2 ngày rồi vẫn không thấy ai, sợi dây trói bị San cào tới bung ra, San đứng dậy mệt mỏi đẩy cánh cửa ra thều thào rời khỏi nơi máu me này, vừa bước ra thì những tia sáng ấm áp đã soi thẳng vào San, ấm áp và yên ắng đến lạ thường San bước đi chệch choạch trên đường trông như người mất hồn, mắt đục ngầu một màu xanh thẳm, tới trước cánh cổng biệt thự to lớn San nhấn chuông, những người làm chạy ra mở cữa:- Mợ hai ! Mợ hai ! Mợ sao vậy nè ! San ngất lịm đi, những người giúp việc đưa San lên phòng, San chìm sâu vào giấc ngủ, "lúc San mở mắt ra thì một màu trắng xóa, xung quanh toàn màu trắng, bổng Khánh hiện ra, San vui mừng chạy đến nhưng lại bị 1 bàn tay kéo lại, cô gái kia đỏng đảnh kéo Khánh đi, Khánh không 1 chút cự tuyệt thậm chí không nhìn lấy San 1 cái, San vô thức đuổi theo nhưng càng đuổi theo thì Khánh càng biến mất San chơi vơi trong khoảng không" San bật mạnh dậy hóa ra là mơ nhưng cảm giác cứ như thật vậy, San cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thế không có sức vừa đứng lên đã té xuống, Khánh từ ngoài bước vào tay cầm 1 bát cháo và ít thuốc chạy lại đỡ San:- Ngồi yên không được à ! - Khánh trách móc - - Cảm ơn ! - San thều thào - - Ăn ít cháo đi ! - Khánh đưa cho San bát cháo - mấy ngày nay đi đâu vậy, sao không về nhà ?- Xin lỗi ! nhà mẹ tui có chuyện nên về nhà mấy ngày đó mà ! - San cười --.
10 Sau 2 tháng nằm bệnh viện Như cũng được đưa về nhà, ông Hoàng vì muốn tổ chức tiệc đón Như nên đã làm party tài nhà mời khá đông khách một buổi tiệc rôn rả tiếng cười nói, trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ thì San ngồi ở 1 góc hành lang vắng người đang hóng gió San nghe tiếng ai đó cãi vã, lần theo giọng nói San bắt gặp 1 cô gái khá xinh xắn bị 1 đám nữ sinh đánh đập, không chịu được San hét:- dừng tay !- Ê ! tụi bây nhìn kìa ! - 1 nữ sinh -- ủa ! đây chẳng phải là mợ hai nhà họ Hoàng sao ! - nữ sinh khác nói -- xin hỏi mợ hai đến đây có việc gì không ? - nữ sinh khác hỏi - - ai cho các người đánh nhau ở đây, bảo vệ ! San gọi bảo vệ, lập tức 10 người kéo đám nữ sinh kia ra khỏi cổng, cô gái đứng dậy nước mắt lã chã cúi đầu cảm ơn, San đưa cô gái kia vào trong:- ủa chị dâu, ai vậy !- Chào.
11 Ở trong phòng Khánh liên tục nốc từng chai rựu, Khánh muốn uống thật say, muốn quên đi hình dáng người con gái kia nhưng càng uống Khánh càng nhớ, còn Phương từ khi vào đã ngồi im đợi Khánh uống nốt chai thứ 7, Phương tỏ vẻ lo lắng chạy tới:- Khánh.
12 Ngày tháng trôi qua cứ tưởng sóng yên gió lặng, thì ai ngờ chưa tới 2 tuần Phương lại đến vẫn là khuôn mặt chan chứa nước mắt, Phương tìm San:- cô đến đây làm gì !- San! cô có muốn làm mẹ k !- cô đang muốn nói gì !- K ! chỉ là tôi.
13 2 tuần sau, Như và Jim bay sang Anh, Tuấn thì bận việc tìm loại độc mà Khánh đưa, Ngọc tạm thời ở lại nhà họ Hoàng để bầu bạn với San, Khanh thì càng lúc càng tỏ ra quan tâm San, Khánh vì ghen tị và tức tối nên lúc nào cũng đi bên cạnh Phương, bụng Phương càng lúc càng to, thoáng chốc đã 6 tháng, Phương ở nhà họ Hoàng đã quen với việc làm cô chủ nên lúc nào cũng tìm mọi cách đuổi San đi.
14 Một tuần sau, San đã trở về nhà, k còn làm thiếu phu nhân nữa, Khanh thì ngày nào cũng đến thăm San, Phương xuất viện và về nhà họ Hoàng, căn nhà của ông Hoàng to lớn là thế vậy mà thoáng chốc chỉ còn mỗi mình Phương ở, Khánh thì suốt ngày ở bar và công ti, ông Hoàng thì bay sang Pháp, còn Như nghe tin anh cô li hôn với San nên đã tức tốc lôi theo Jim về nước, nhưng ai ngờ vừa tới thì khung cảnh đã thay đổi, Phương bế đứa bé đang khóc, Như bước vào nhà lên tiếng chỉ trích:- k ngờ mới đi có mấy tháng mà căn nhà này lập tức biến thành hang ổ của bọn hồ li rồi nhỉ ! bà quản gia anh tôi đâu !- Nhị tiểu thư ! cậu chủ lâu rồi k về nhà !- à ! hóa ra anh tôi k chịu nổi mùi hồ li.
15 Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, mọi hiểu lầm được xóa bỏ, Khánh đã tìm San và xin lỗi nhưng San vẫn k tha thứ cho Khánh, đơn giản vì. . . . . cô vẫn còn rất yêu Khánh, mấy ngày trước Khanh cầu hôn San, San vẫn chưa trả lời, San k biết mình có yêu Khanh hay k:- mẹ ! mẹ nói xem con có nên nhận lời cầu hôn của Khanh k ! - San hỏi mẹ - - con gái, sao lại hỏi mẹ, con phải hỏi bản thân mình chứ, Khanh là 1 chàng trai tốt, mẹ biết nó thật lòng yêu thương con, mẹ k muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của con nữa, dù con chọn lựa thế nào thì mẹ vẫn sẽ ủng hộ con - mẹ San cười - - cảm ơn mẹ ! - San ôm chầm lấy mẹ mình - có lẽ San sẽ nhận lời cầu hôn của Khanh, lúc San đau khổ người bên cạnh San luôn là Khanh, k có lý do nào mà San k chọn Khanh cả, San thà chọn người yêu mình hơn chọn nguời mình yêu, so với Khanh thì có lẽ Khanh tốt hơn nhiều, hôm nay San có hẹn với Khanh, San sẽ nói cho Khanh biết quyết định của mình:.
16 ông ta ngạc nhiên cho viên thuốc vào túi đến gần Khánh, ông ta tức giận đấm thẳng vào khuôn mặt đang xây xát của Khánh:- nói ày biết ! mẹ mày rất đáng chết, là mê mày phản bội tao, là mẹ mày tự rước họa vào thân thôi, tao đã thề sẽ giết sạch nhà mày k tha cho 1 con kiến nào cả ! ông ta cười điên dại gọi đàn em tiếp tục đánh Khánh, San bị trói ở 1 góc liến tục hét:- đừng mà ! buông anh ấy ra, tôi xin mấy người đó, tha cho anh ấy đi mà.
17 - Bác sĩ ! ông nói vậy là sao, San tại sao lại như vậy. . . . . . - Ngọc hét lên - - tôi xin lỗi nhưng tôi đã làm những gì có thể. - Bác sĩ - - k còn cách nào khác sao ! - Như đau khổ - - có, đó còn nhờ vào ý chí sinh tồn của cô bé, à , mà còn nữa cậu ấy.
18 Tuấn trở lại k thấy Ngọc đâu còn đám đông thì hoảng loạn, Tuấn chen vào đám đông, Tuấn ngạc nhiên khi thấy Phương bị tai nạn, Tuấn tới gần xem xét: - Chết rồi ! mà Ngọc đâu rồi ! Tuấn tìm khắp nơi, mắt Tuấn dừng lại ngay nơi có 1 cô gái khác nằm đó, thấy bất an Tuấn đến gần, cậu sững người, người con gái đó k ai khác chính là Ngọc, Tuấn lao tới đỡ Ngọc dậy bàn tay cậy run lên khi đỡ Ngọc, bổng dưng tim cậu rất đau, một nỗi lo sợ trỗi dậy, Tuấn bế thốc Ngọc lên:- ai đó gọi cấp cứu đi.
19 Khánh ngạc nhiên, vui mừng, cứ ngỡ San nhớ nha cậu thì San nói tiếp:- gọi cậu là Khánh. . . . . nhé ! K để lại sự thất vọng hiện lên Khánh gật đầu nhẹ nhàng, Khánh thúc giục San đi nghỉ ngơi nhưng cô nàng này nhất quyết k chịu, vẫn cứng đầu như xưa.