1 Thánh đường hoa lệ nhất thành phố Pha Lê, bản nhạc mừng chúc phúc dịu dàng ngân vang khắp ngóc ngách thành phố. Bởi lẽ, hôm nay chính là ngày thành hôn của Dạ gia đại công tử Dạ Dương.
2 Đến giờ, cả thánh đường vang lên điệu nhạc hôn lễ trang trọng. Người người hóng hớt nhìn về phiá cửa lễ đường.
Cô dâu bước vào.
Bộ váy xa hoa nhưng không phải là được chăm chút kĩ lưỡng, thậm chí còn có chút kém so với một số đại gia khác khi cưới gả, xem trong mắt những người ở đây - những kẻ đứng trên đỉnh của thương nghiệp thế giới thì nó không khác gì với mấy bộ quần áo bán ngoài chợ.
3 Một hôn lễ không có chú rể vậy mà lại kết thúc rất tốt đẹp. Cố Lam biết, những kẻ này ai ai cũng đều là cáo già nham hiểm, cho dù có cười nhạo thì cũng sẽ cười nhạo thầm trong bụng mà thôi.
4 Khi Dạ Dương về đến nhà, không ngờ được đập vào mắ hắn chính là cảnh tượng này.
Một cô gái nhỏ nhắn mặc một bộ quần áo lao động đang ngân nga một giai điệu nào đó, tay chân lại nhanh thoăn thoắt quét dọn lau chùi căn nhà rộng lớn này.
5 Ngữ Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã mưa từ đêm qua, không ngừng mưa cho đến sáng. Có thể là bởi cảnh vật làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cô cảm thấy rất bất an.
6 Tay của Ngữ Linh run lên, ánh mắt thoáng mất đi ánh sáng.
Đúng vậy, cô không phải người kí tên trên tờ giấy đăng kí kết hôn với A Dương. Dạ gia là một gia tộc rất tàn nhẫn, những kẻ không được bọn họ chấp nhận thì một khi bước vào căn nhà đó sẽ không có hi vọng được toàn thây trở ra.
7 Ngữ Linh không thể nào chấp nhận được việc bản thân là một kẻ thay thế cho người khác. Nhất là việc cái cô gái này dám biết điều đó! Cô ta có xứng không? Một cô gái thậm chí không thể dành được tình yêu của A Dương thì làm sao có quyền lên mặt dạy đời cô?
Cố Lam nhíu mày, một cốc nước hất thẳng vào mặt cô.
8
Nếu các nàng vẫn đang còn mài đít trên ghế gỗ như ta thì hẳn các nàng cũng hiểu được khoảng thời gian cay đắng sắp tới r ấy nhỉ.
Bởi vậy nếu nàng nào hiểu thì hãy thông cảm cho ta, nàng nào không hiểu thì hãy cố gắng hiểu nha.
9 Dạ Dương không hề biết, một câu nói trong vô tình của mình lại vô cùng có lực sát thương với cô gái này, hắn ôm lấy Ngữ Linh, dẫn cô ta ra ngoài. Thật buồn cười là trước khi đó, Ngữ Linh kia còn vô cùng thành khẩn cúi đầu xin lỗi Cố Lam.
10 Cố Lam lãnh tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt. Tên hắn ta khi đăng kí hắc quyền là "A Thắng" nên tạm gọi hắn là A Thắng vậy. Hắn có một cơ thể cơ bắp cùng lực lưỡng - cơ thể của một binh lính đặc chủng siêu cấp, tỏa ra mùi huyết tinh lạnh lẽo.
11 Dạ Dương sững sờ nhìn bóng hình yểu điệu trước hắc đài, sóng gió trong lòng cuồn cuộn. Cô ta. . . là Cố Lam?
Chết tiệt! Kim bài hắc quyền anh Hắc nữ họ Dạ! Lỡ như cô ta có ý xấu gì với tiểu Linh thì hắn phải làm sao? Một nữ nhân ở trong chốn hắc ám này liệu sẽ còn lại mấy phần sạch sẽ nữa chứ?
"Rầm!"
Dạ Dương đột ngột quay đầu sang bên cạnh.
12 Hàn Lữ Nhi vuốt ve đôi bàn tay chai sạn của Cố Lam, ánh mắt vô cùng đau đớn cùng xót xa. Nếu không phải tại cô, Cố Lam làm sao mà phải chịu đựng những điều này.
13 Hàn Lữ Nhi bước đi trên hành lang, ánh mắt dừng lại ở một cánh cửa bằng sắt bị đóng kín.
Phòng huấn luyện của Hàn gia.
Cho dù Hàn gia đã trải qua những biến cố khó có thể tin nổi, thế nhưng căn biệt thự cùng căn phòng huấn luyện ma quỷ này là thứ mà Hàn gia của cô chưa từng đánh mất hay để người ngoài biết được, dù chỉ một chút.
14 Cố Lam đánh giá cô gái diêm dúa này từ trên xuống dưới. Khuôn mặt son phấn miễn cưỡng có thể gọi là dễ nhìn nhưng lại đầy mùi hủ bại thối nát,,mông kia, ngực kia đều là made in korean.
15 Dạ Dương trở về nhà, sau khi tắm rửa thì đi vào phòng ngủ. Trạch viện Dạ gia này, hắn đã lâu rồi không trở về, bởi hắn ngại phải đối diện với ánh mắt trách móc của ba mẹ khi từ chối xem mắt, sau khi cưới Cố Lam hắn lại càng không muốn nhìn thấy mặt cô trong căn nhà này.
16 Cố Lam mở mắt tỉnh dậy, mờ mịt nhìn xung quanh. Đây là một nhà kho cũ, mùi gió mang theo vị mặn chứng tỏ nơi này ở gần biển. Nơi này là hải cảng sao?
Cũng tại cô lơ là không phòng bị mới để tên tài xế kia lừa đi mà không biết.
17 Cố Lam mắt mờ đi, cơ thể ngã xuống nền đất lạnh băng. Bên tai cô là những tiếng cười man rợ cùng tạp âm lộn xộn không đâu vào đâu, khiến đầu óc của cô rối loạn mơ hồ.
18 Từ khi sinh ra, vận mệnh của ta đã được định sẵn là bóng tối vô tận của máu và tuyệt vọng.
Ta không có ước mơ.
Không có ánh sáng.
Không có cảm xúc.
19 Ngữ Linh đã có một giấc mơ thật dài. Cô như một người vô hình, nhìn lại những gì mà cô đã trải qua với Dạ Dương.
Từ lần đầu tiên gặp mặt ở một bệnh viện nhỏ, rồi khi cô chìm vào đôi mắt trong veo đó.
20 Ngày tôi mở mắt ra là một ngày rất đẹp, bầu trời thật trong lành với một màu nước biển trong veo không chút bụi bẩn.
Giống như, bản thân tôi đã được gột rửa, được thanh lọc một cách hoàn mỹ.