21 Dạ Dương gục đầu lên bàn, ánh mắt mơ màng lạnh lẽo. Rượu, cũng không thể khiến cho người ta quên đi những điều muốn quên mà lại càng khắc sâu nó vào trong đầu.
22 Nhã Kỳ uống một ngụm trà, mắt không thèm nhìn đến bức hình chụp Ngữ Linh đang chuẩn bị lên máy bay. "Hừ, dòng họ ti tiện!"
Họ Ngữ này chưa bao giờ để cho người ta thích nổi! Cái gì mà thiện lương trong trắng cơ chứ? Ngu ngốc thì có!
Lần này nó bỏ đi cũng là chuyện tốt, 2 đứa Dạ Dương dẫn về, 1 đứa đã bị dọa chạy, còn 1 đứa nữa.
23 Cố Lam đem máy vào dọn dẹp phòng của Dạ Dương, bất ngờ nhận ra cốc sữa nóng cô đặt ở dầu giường đã cạn. Cô che miệng cười thầm, mỗi sáng phải uống một cốc sữa nóng mới tỉnh táo, thật trẻ con.
24 Dạ Dương ngày ngày về nhà, sau khi ăn xong cơm thì ngồi trong phòng khách nhìn Cố Lam bận rộn dọn dẹp, ánh mắt hắn nhu hòa đến mức hắn không tưởng tượng nổi.
25 Cố Lam bước vào cổng chính của Dạ thị, ánh mắt hạnh phúc rạng rỡ sáng ngời. Đúng như cô nghĩ, đứa bé của cô và A Dương đã có rồi.
Tay xoa xoa bụng còn bằng phẳng, Cố Lam không nhịn được cười ngây ngốc 1 hồi lâu.
26 Cố Lam hoảng sợ chạy trong rừng, từng gai nhọn đâm sâu vào lòng bàn chân, thế nhưng cô không hề quan tâm. Đứa bé của cô đang gặp nguy hiểm!
"Ha ha ha.
27 Truyền thuyết kể lại, rất lâu rất lâu về trước, khi mà con người còn có thể điều khiển cả thế giới, tồn tại 9 vị Thần cao quý nhất, quyền năng nhất.
Phong Thần.
28 Cô gái run lẩy bẩy, dục vọng cầu sinh khiến cô ta vùng dậy, đôi chân khập khiễng lê thật nhanh về phía trước.
Cố Lam mặc kệ cô ta bỏ chạy, tỉ mẩn nhìn những chiếc dao xinh đẹp tinh xảo trên tay.
29 Lần đầu tiên gặp Cố Thi, Nhã Kỳ chỉ mới 15 tuổi. Có lẽ vì cùng tuổi, cả 2 rất nhanh chóng thân thiết, giống như tri kỷ trăm năm mới có 1 người.
Cố Thi rất đẹp, một vẻ đẹp của phụ nữ quý tộc truyền thống thời xưa.
30 "A. . . a. . . a. . . " Nữ nhân cơ thể hằn lên từng vết roi da tàn nhẫn, đau đớn run rẩy. Tại sao cô lại rơi vào nông nỗi này. . . ba. . . mẹ. . . con rất đau đớn.
31 Lữ Giang, một vị cảnh sát anh minh chính trực, hoàn toàn khác biệt với cái gia đình hủ bại của hắn. Việc hắn trở thành cảnh sát vấp phải phản đối kịch liệt, nhưng hắn không quan tâm, kiên quyết đi theo con đường của mình.
32 Kỷ Nam vứt tập hồ sơ qua một bên, nhăn mày nhíu mi nhìn cô gái trước mắt. Khác hẳn với lần gặp đầu tiên, hôm nay cô gái này thật sự khiến hắn có chút rợn người.
33 Sấm sét vạch ngang bầu trời chiếu sáng đến từng ngóc ngách, đi qua một căn phòng, khắc họa đường nét khuôn mặt của người đàn ông.
Khuôn mặt hắn vô cảm, lẳng lặng ngồi trên ghế trong căn phòng trống trải.
34 Cố Lam phe phẩy quạt, mở miệng nhận lấy một quả nho chín mọng. Vùng bụng của cô lúc này đã to đến khó nói nổi, nhưng Cố Lam tuyệt nhiên chẳng hề quan tâm.
35 "Hộ. . . hộc. . . hộc. . . tôi không muốn chết. . . tôi không muốn chết. . . " Người đàn ông bò lê trên đường cái, máu tươi cùng hợp chất vàng hôi thối bốc mùi tỏa ra từ trên người ông ta.
36 E hèm, thông báo một lát cho các chế. Vì phần 2 của nữ phụ còn chừng 10 mấy chương nữa thôi là sẽ hết, cho nên Cá quyết định sẽ tạm dừng hầu hết các bộ, chuyên tâm vào bộ này, và sẽ up liên tục chương mới của nó cho đến khi hết phần này.
37 Trong khách sạn xa hoa nổi tiếng, những người nhân viên đang bàn tán xôn xao về sự có mặt của những vị khách kì lạ xuất hiện trong ngày hôm nay. Bọn họ hoặc tai to mặt lớn, hoặc áo đen bí ẩn, hoặc cao quý sang trọng, hoặc thậm chí chỉ mặc độc một bộ áo trắng sờn chỉ.
38 Cố Lam tựa vào chiếc ghế được khắc bằng vàng ròng, ưu nhã phun ra một ngụm khói nhạt. Chiếc tẩu được cô xoay xoay trên bàn tay, tựa như một cán cân chực đổ chực rơi, khiến cho lòng người lạnh dần.