Sự Nguy Hiểm Khó Cưỡng! Chương 24: Huyết Vũ (2)
Chương trước: Ngoại Truyện 3:
Cô gái run lẩy bẩy, dục vọng cầu sinh khiến cô ta vùng dậy, đôi chân khập khiễng lê thật nhanh về phía trước.
Cố Lam mặc kệ cô ta bỏ chạy, tỉ mẩn nhìn những chiếc dao xinh đẹp tinh xảo trên tay. Đột nhiên cô rất muốn chơi trò mèo vờn chuột a...
Cô gái đột ngột bị vấp, ngã lăn về phía trước. Khi cô ta nhìn lại, đằng sau đã không còn một bóng người. Trong lòng dâng lên một cỗ sung sướng đầu nhẹ nhõm, cô ta đứng dậy, mỉm cười.
Thoát được khỏi bóng ma của Tử Thần, ai mà không vui vẻ cơ chứ?
Thế nhưng cô ta còn chưa tận hưởng được lâu, một con dao phóng đến xuyên qua bụng của của cô ta, gắt gao cắm sâu vào đó, cán dao kim loại nhuốm đầy máu đỏ diễm lệ.
"A...a..." Cô gái hoảng hốt chạm vào miệng vết thương, sắc mặt tuyệt vọng xám như tro tàn nhìn bóng người trước mắt.
Cố Lam dùng môi mơn trớn con dao trên tay, tàn nhẫn nở nụ cười, ném ra con dao thứ hai hái đi một bên tai của cô gái.
"Không!!! A!!!!!! Tha cho tôi!!!!" Cô gái cầm lên chiếc tai bị sứt sẹo của mình, nước mắt nước mũi trào lên.
"Không nha... Bởi vì, người ta không thích ~" Cố Lam nhạo báng mỉm cười, một con dao phóng đến, đâm xuyên qua lồng ngực bên trái của cô gái, cũng gim chặt cô ta dưới mặt đất.
Cô gái toàn thân co giật, đồng tử mở to.
"Nha, ta thích nghệ thuật. Nghệ thuật rất thần thánh, rất xinh đẹp, cũng rất thích hợp với vẻ đẹp của ta..." Cố Lam vuốt ve khuôn mặt cô gái, vứt ra cái tai thứ hai của cô ta đi chỗ khác.
"Ta thích tư thế này hơn!" Cô ném ra một con dao.
"Chỗ này phải nhiều máu một chút!"
"Mũi của cô thật là xấu xí!"
"Cái gì đây? Xấu xí!"
... ... ...
Khi Dạ Dương đến được khu rừng, mọi chuyện đã sớm kết thúc.
Hắn chỉ tìm ra được 5 cái xác chết.
Một bị dìm chết dưới đáy hồ, khi tìm được cả người đã phù thũng, khuôn mặt bị cá ăn mất một nửa.
Người thứ hai bị ném vào ổ rắn, chỉ tìm được một ít thịt vụn còn sót lại.
Người thứ ba bị giấu trong hang động thạch nhũ, cả cơ thể bị các mũi đá nhọn xuyên qua như xiên thịt, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo không nỡ nhìn.
Người thứ tư được tìm thấy ở một ổ giòi bọ, toàn bộ cơ thể bị giòi bọ, rắn rết ăn hết chỉ còn lại lớp da người nguyên vẹn, dưới lớp da nhung nhúc những con giòi đầy máu tưới béo múp míp.
Và cô gái cầm đầu đội ngũ sát thủ, được tìm ra trên một mặt đất trống trải, tai, mũi, ngón tay, ngón chân bị cắt ra vứt thành một chỗ. Trái tim và bụng bị hai con dao cố định trên mặt đất, da và mỡ bị lột sạch, xé vụn trang trí xung quanh.
Dạ Dương liếc nhìn đống tàn dư, khuôn mặt lạnh lùng hỏi:"Vậy Cố Lam ở đâu?"
Người áo đen ấp úng không biết nên trả lời như thế nào.
"Chúng tôi tìm thấy một ít máu của cô ấy, nó dẫn đến một đáy vực. Chỉ sợ..."
"Vậy sao..." Dạ Dương nhìn tờ giấy trên tay, ánh mắt băng lãnh nhiễm một tia huyết tinh.
"Nhã, Kỳ..."
... ... ...
Nhã Kỳ lo lắng nắm chặt điên thoại, một tin nhắn được gửi đến, bà sợ hãi mở nó ra.
"Thất... bại rồi sao?"
Nhã Kỳ lẩm bẩm, vứt điên thoại qua một bên. Không những thất bại, mà "Cố Lam" còn quay trở về nữa.
Bà nhớ lại ánh mắt điên cuồng của Cố Lam lúc trước, nụ cười khát máu của Cố Thi, thảm trạng huyết tinh ngày đó.
"Không phải hôm nay thì cũng là ngày mai." Nhã Kỳ lẩm bẩm."Người Cố gia không thể sống nếu thiếu máu tươi. Cho dù Cố Lam có thể nhịn, nhưng "Cố Lam" kia lại không thể, ngay từ đầu nó đã không muốn nhịn rồi."
Cố gia, ngay từ đầu đã là một gia tộc của quái vật.
... ... ...
Cố Lam vui vẻ mặc một áo khoác lấy được trong tay cô gái xui xẻo, mãi tóc xõa tung tung bay trong gió đêm. Vết thương trên tay đã được băng bó qua loa.
"Thật sảng khoái... a ha ha ha... Lâu lắm rồi mới được hưởng thụ chút không khí trong lành này..."
Cô và Cố Lam vốn là một. Thế nhưng một ngày, Cố Lam muốn tách cô - bản năng giết chóc ra khỏi cơ thể.
Cố Lam thành công, thế nhưng lại không biết, nếu cô muốn phản kháng, Cố Lam thậm chí có thể biến mất ngay tức khắc, một mảnh vụn cũng không còn.
Nhưng cô lại chấp nhận bị nhốt, bởi cô biết, Cố Lam sẽ ăn đau.
Tách cô ra là có thể trở thành người bình thường? Cố Lam quá ngây thơ rồi!
Chỉ cần còn mang một giọt máu của Cố gia, lời nguyền rủa sẽ mãi mãi không thể xóa bỏ.
Ngàn năm qua, người Cố gia muốn thoát khỏi số phận ác quỷ không phải một ngàn cũng là tám trăm. Thế nhưng, kết cục của bọn họ không mấy tốt đẹp.
Có người phát điên.
Có người sa đọa.
Có người lựa chọn tự mình kết thúc sinh mạng bản thân.
Thấy không? Lời nguyền của vị Thần quyền lực nhất, mạnh mẽ đến như vậy đấy.
Nói rằng Cuồng Thần điên cuồng vì yêu, chi bằng nói ông ta rất ích kỷ đi. Ích kỷ đến nỗi đánh đổi cả số mệnh của dòng họ mình trong tương lai, chỉ để đổi lấy một cơ hội mơ hồ mong manh.
Cố Lam xoa xoa vùng bụng bằng phẳng.
Dạ Dương đôi lúc rất vô dụng, mà đôi lúc cũng quá... mạnh mẽ đi.
3 đứa...
Cố Lam co rút khóe miệng. Người Cố gia vốn đã không giỏi ở việc sinh đẻ duy trì hậu đại, nay cô lại trúng số độc đắc 1 lần 3 giải đặc biệt nữa chứ.
Một đứa, lấy tên Lam đi, xanh của biển xanh, xanh của dịu dàng.
Còn một đứa, tên là Vũ, là đôi cánh của tự do.
Đứa còn lại, là Thần.
Cố Lam mỉm cười chế nhạo. Cuồng Thần không phải tên là "Cố Thần" sao? Vậy thì con của cô, nó cũng sẽ là Cố Thần!
Cô khinh bỉ cái thứ gọi là Thần linh kia!
Một tên Thần linh ích kỷ!
"Các con, đã chảy dòng máu của Cố gia, vậy thì số mệnh của của con, đã khó mà thay đổi được. Nên, chỉ cần sống hết mình là đủ rồi!"
Cố Lam lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía chân trời màu tím đen. Khóe môi cô dần dần cong lên một độ cong xinh đẹp, bỏ lại một bóng lưng tiêu sái dưới màn đêm.
Người cần ngủ say một giấc, thì nên ngủ thật sâu đi.
Để cho Cố Lam cô đây, quậy tưng bừng cái thế giới diêm dúa lẳng lơ này nào.
Ta và thế giới này, ai hơn ai?
===== Coi như gác lại một cuốn sách, nhưng đây cũng mới chỉ là mở đầu mà thôi. Cái gọi là "Sự nguy hiểm khó cưỡng", từ cuốn sau mới bắt đầu.=====
Xì poi nè:
"Xin chào, tôi là Cố Lam, đến từ Cố gia, gia tộc của Ác quỷ."
Xem tiếp: Ngoại Truyện 4: