Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sự Nguy Hiểm Khó Cưỡng! Ngoại Truyện 2:

Chương trước: Chương 17: Tương Lai



Ngày tôi mở mắt ra là một ngày rất đẹp, bầu trời thật trong lành với một màu nước biển trong veo không chút bụi bẩn.

Giống như, bản thân tôi đã được gột rửa, được thanh lọc một cách hoàn mỹ.

Cho dù tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau này sẽ phải sống một cuộc sống tứ cố vô thân, hai bàn tay trắng, tôi nghĩ vẫn chẳng sao cả, bản thân tôi sau này và mãi mãi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Thế rồi, cũng trong ngày hôm đó, tôi gặp A Dương.

Khi đó, A Dương mới chỉ là một cậu bé hơn 10 tuổi một chút, thế nhưng trong mắt lại mang một vẻ đẹp của bi thương, vẻ đẹp đó ám ảnh tôi rất sâu, rất đậm.

Lúc ấy, tôi nhìn thấy một cậu bé băng kín đầu một mình ngồi trên ghế đá, ngẩn ngơ nhìn trên bầu trời.

"Này, trên đó có gì mà cậu nhìn dữ vậy?"

Tôi hỏi một câu thật ngu ngốc, và cậu quay lại nhìn tôi. Hóa ra, vẻ bi thương đó của cậu chính là xuất phát ở đây, một đôi mắt – tôi cũng không biết nên diễn tả như thế nào nữa, nói chung là rất buồn.

Sau này tôi mới tìm được từ ngữ chính xác nhất - trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng, một chút tình cảm, suy nghĩ cũng không có. Trống rỗng hệt như bầu trời trong xanh không một đám mây hôm đó vậy.

"..."

"Này, tại sao lại im lặng? Sao lại nhìn tớ, trên mặt tớ có gì hả?"

Cậu ấy quay đầu, tiếp tục nhìn lên bầu trời. Tôi cứ định vậy mà bỏ đi, cậu lại nói một câu làm tôi chú ý.

"Tôi... không nhớ gì cả."

"Hoàn toàn, quên hết. Một chút cũng không nhớ." Cậu ấy nhấn mạnh, rất đột ngột.

Hóa ra, cậu ấy cũng giống tôi sao, tỉnh dậy, một chút cũng không nhớ.

Tôi rất tự nhiên ngồi lên ghế đá bên cạnh cậu ấy, hai chân vung vẩy đầy tự do tự tại."Vậy, cậu có người nhà không?"

"Có. Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy họ đang ở bên cạnh tôi và khóc lóc linh tinh." Cậu hơi hơi nhíu mi, khóe môi lại tràn đầy bất đắc dĩ,

Tôi có thể nhìn ra, tâm tình của cậu rất tốt, nhưng tôi lại thấy thật xấu, tâm tình của tôi đang tệ đi. Bởi cậu ta có cha mẹ, còn tôi thì không. Cậu ta mở mắt thì ba mẹ ở bên cạnh khóc lóc, còn tôi, đối diện với tôi là trần nhà trắng xóa tẻ nhạt.

"Cậu có ba mẹ là đã rất hạnh phúc rồi mà, còn buồn bã gì nữa chứ!" Tôi hét thẳng vào mặt cậu ta, khuôn mặt của tôi cũng đỏ lừng như trái hồng. Đỏ vì tức giận và cáu kỉnh, không hơn.

Tôi không ngờ, nghe xong câu nói giận dỗi của tôi, cậu ta chỉ đơ ra một chút rồi mỉm cười, nụ cười thật đẹp, ánh mắt thật ôn nhu.

"Sao, tôi thấy cậu thật..." Cậu chỉ nói đến đây, rồi ngừng cười.

"Tớ thì sao?" Tôi cảm thấy kì quái, lúc lắc đầu hỏi cậu ta. Nói lấp lửng gợi sự tò mò cũng là một tội ác lớn nha!

"Không có gì..." Ánh mắt cậu ấy nhìn lên bầu trời, xa xăm, cao vời vợi không với tới.

...................

Sau đó, cậu ấy đến tìm tôi, tôi cũng đáp lại. Năm đó cậu ấy 15 tuổi, còn tôi mới 13.

Khác hẳn với vẻ vô cảm ngày hôm đó, cậu ấy săn sóc tôi từng li từng tí, giống như tôi là bảo vật trân quý nhất thế giới này.

Năm cậu ấy 18 tuổi, tôi 16 tuổi, cậu ấy tỏ tình với tôi một cách bá đạo, cứng rắn yêu cầu tôi làm bạn gái của cậu ấy. Khi ấy tôi cảm thấy, cuộc đời này của tôi, tôi đã mãn nguyện rồi.

Thế nhưng, sau đó tôi cảm thấy thật kì lạ. Tôi yêu cầu chuyện đó, anh lại không đồng ý.

"Anh muốn để lần đầu của chúng ta chính là vào lễ cưới. Không phải em đã yêu cầu anh như vậy sao?" - Anh ấy nói như vậy.

Thế nhưng tôi nhớ rõ, bản thân tôi chưa từng nói như vậy. Khi đó tôi định phản bác, nhưng trước ánh mắt cố chấp cùng một ít điên cuồng của anh, tôi thức thời ngậm miệng lại.

Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, anh ấy càng lúc càng kì lạ. Anh ấy nói những lời mà tôi không thể nào hiểu nổi, giống như, anh ấy đang nói với một người khác chứ không phải tôi!

Sau đó, tôi nhớ đến những lời nói lúc trước của anh ấy.

Liệu có phải, anh đang nhầm lẫn tôi với ai đó hay không?

...................

Năm anh ấy 20 tuổi, khí tức dần dần biến đổi.

Anh lạnh lùng hơn, cứng rắn hơn.

Anh nói rằng bản thân phải thừa kế cơ nghiệp của cha mẹ dòng họ, không cứng rắn không được.

Tôi khi đó cũng hiểu những lời kia của anh có chút giấu giếm, thế nhưng tôi lại bỏ qua. Kể cả những dấu vết anh vô tình bỏ quên, tôi cũng lơ đi. Có lẽ, tôi chỉ là muốn đắm chìm trong giấc mơ màu hồng này thật lâu mà thôi.

...................

Nhìn thấy tập hồ sơ của cô gái kì lạ kia đưa đến, tôi cảm thấy bản thân có lẽ sắp phát điên lên.

Sau lưng tôi, anh ấy thật máu lạnh, thật tàn nhẫn!

Hóa ra, tôi đã xem nhẹ sự huyết tinh của anh. Tôi biết anh kì lạ, nhưng lại không nhận ra, bên cạnh tôi là một con ác quỷ sống!

Nếu tôi cương quyết ngăn anh lại thì tốt biết mấy, nếu tôi không chấp nhất với cái suy nghĩ ích kỷ kia, những người này, sao lại phải chết một cách dữ tợn như vậy chứ?

Tôi sợ hãi!

Cả thân thể tôi đang run rẩy.

Tôi không muốn nhìn thấy tên ác quỷ này nữa!

Làm ơn! Tránh xa khỏi cuộc đời tôi!

Loading...

Xem tiếp: Chương 18: Trong Ngọt Ngào Là Vị Đắng Nơi Đầu Lưỡi

Loading...