Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sự Nguy Hiểm Khó Cưỡng! Chương 23: Huyết Vũ (1)

Chương trước: Chương 22: Bão Tố



Cố Lam hoảng sợ chạy trong rừng, từng gai nhọn đâm sâu vào lòng bàn chân, thế nhưng cô không hề quan tâm. Đứa bé của cô đang gặp nguy hiểm!

"Ha ha ha... Đứng lại đó!" Tiếng cười gai góc chanh chua vang lên sau Cố Lam tựa như bóng ma gọi hồn."Pằng! Pằng! Pằng!"

Cố Lam nghiêng mình né tránh, thế nhưng vẫn có 1 viên đạn ghim vào cánh tay phải của cô. May mắn, nó vốn đã đau đớn đến mất cảm giác rồi, cho dù máu chảy ướt cả ống tay áo, với Cố Lam vẫn chẳng có chút xíu đau đớn nào.

Cô không thể dừng lại. Một khi dừng lại, chỉ sợ đứa bé cô giữ không được!

"Bịch."

Cố Lam hoa mắt ngã xuống. Một viên đạn xuyên qua bắp chân cô, tạo ra một lỗ máu xinh đẹp.

"Không..." Đồng tử Cố Lam mở to, trái tim rung lên, mãnh liệt ôm lấy bụng mình.

"Ha ha ha... Bắt được cô rồi!" Cô gái áo đen tiến đến, hung hăng nắm lấy tóc Cố Lam.

Cô ghen tỵ với Cố Lam! Đúng vậy, là ghen tỵ!

Tại sao cô ta lại được kết hôn với Dạ Dương?

Tại sao Dạ Dương lại ở bên cô ta?

Theo như thái độ gấp gáp của Nhã Kỳ, thậm chí cô gái này có thể chính là tiểu công chúa trong tim Dạ Dương mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm kia!

Cô cố gắng 10 năm, điên cuồng dõi theo hắn, làm hết tất thảy cho hắn, vậy mà kết quả lại bại trong tay một cô gái như thế này sao?

Nhưng mà, cô ta họ Cố.

Bởi vậy nên cơ hội thuộc về cô chứ không phải cô ta!

Nếu đã phải chịu bất hạnh, vậy thì bất hạnh một mình đi! Người mang họ Cố như ngươi không xứng đáng được hưởng hạnh phúc!

"Đồ ngu ngốc! Ngươi thực sự mang họ Cố sao hả? Một chút phản kháng cũng không có!" Cô ta điên cuồng đánh lên mặt Cố Lam, nụ cười âm hiểm ghé bên tai Cố Lam."Cô có biết ai phái người đến giết cô không hả? Là chồng của cô, Dạ Dương đấy!"

Nghe được lời nói của cô gái kia, ánh mắt thẫn thờ của Cố Lam mở to, đồng tử liên tục co rút. Ánh mắt đau đớn không tin tưởng nổi này khiến cho cô gái vô cùng thỏa mãn.

Đúng nha, chính là ánh mắt vô vọng này. Ánh mắt của cô khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Dạ Dương với Cố Lam hẳn là cũng như thế này đây.

Lúc đó cô cũng rất tuyệt vọng. Cô muốn một dao đâm chết cô gái này, đem cô ta hoàn toàn biến mất để cô thế chỗ vào.

Rốt cuộc hôm nay cơ hội của cô cũng đã đến rồi!

Trước khi chết, hãy tuyệt vọng đi nào. Tuyệt vọng giống như cô đã từng.

"Dạ Dương của tôi muốn cô biến mất, hiểu chưa?" Cô gái mỉm cười khinh miệt Cố Lam. Đau đớn đi, đau đớn cho đến chết đi nào!

Não bộ Cố Lam ong ong, từng câu từng chữ đau vào lòng cô đau đớn không thôi.

Anh đã nói tôi chính là ánh sáng của anh.

Anh nói anh không thể sống thiếu tôi.

Ánh mắt bảo vệ, thề che chở cho tôi suốt cuộc đời này đã biến đi đâu rồi?

"Đồ ngu ngốc." Đột ngột miệng của Cố Lam bật ra ba chữ này khiến cô gái nghi hoặc. Hỏng đầu rồi sao?

Cô gái cảm thấy đã muộn, khẩu súng đặt bên thái dương của Cố Lam. Vĩnh biệt, chết đi!

"Pằng!"

"Phịch!"

Cô gái điên cuồng giãy giụa muốn nhặt lại súng, thế nhưng một bàn tay như gọng kìm cố định lấy cổ cô ta, treo cô ta lơ lửng trên thân cây.

"Cô........" Cô gái hoảng sợ mở to mắt, chân tay lạnh băng như bị ném vào hồ nước đá băng lãnh.

Cô không hiểu nổi tại sao cô lại hoảng sợ như thế này, chân tay thoát lực không có nổi một chút sức mạnh nào. Dường như tử thần đang đặt lưỡi hái lên cổ của cô, hắn ta cúi xuống hôn lên vành tai cô, chúc mừng cô có một vé miễn phí đi đến địa ngục.

Đây là... lực lượng của Cố gia trong truyền thuyết sao?

Cố Lam cử động một cách cứng ngắc, cổ hơi hơi vặn vẹo một chút tựa như người đã lâu không được vận động tạo ra những tiếng "răng rắc".

Vầng trăng bị che khuất đột ngột chiếu sáng, để lộ khuôn mặt kiều mị đầy điên cuồng, cũng triệt để dọa sợ cô gái tội nghiệp.

Trên khuôn mặt trắng bệch kia vẫn còn lưu lại một vệt nước mắt, thế nhưng đôi môi nhạt màu lại nở một nụ cười phá lệ chói mắt. Giống như nụ cười của một ác ma xinh đẹp, bàn tay lại nhẹ nhàng đẩy ngươi xuống 18 tầng địa ngục.

"Thật sự rất cảm ơn ngươi nha cô gái." Cố Lam vuốt ve gò má cô gái, ánh mắt ma mị không khách khí lia qua lia lại."Nếu không nhờ ngươi, ta không biết là phải bao lâu mới được nhìn thấy thế giới bên ngoài như vậy đây."

"Suỵt, ta đã nói xong đâu nào!" Cố Lam tặng cho cô gái một cái tát khiến cô ta đập đầu vào thân cây choáng váng."Ngắt lời người khác là một hành động rất vô phép hiểu không?"

"Ngoan." Thấy cô gái biết điều, Cố Lam xoa xoa gò má đã đỏ máu của cô gái."Thế nhưng ngươi lại đục trên người Cố Lam 2 cái lỗ. Mà với những kẻ đã làm thương Cố Lam nhà ta, ngươi biết ta xử lí như thể nào không a?"

"Ta từ từ cắt xuống từng bộ phận của hắn. Đem da của hắn từng tấm lột xuống, nhổ từng nắm tóc của hắn, đem tim và ruột gan của hắn ra để tự hắn ngắm xem trái tim mình đã đập như thế nào. Sao nào, thú vị đúng không?" Cố Lam vui vẻ kể lại, thành công khiến chô cô gái tè ra quần.

"Bẩn thỉu!" Cố Lam ghét bỏ ném cô ta xuống đất như một con chó chết, bàn tay nhẹ nhàng rút ra một con dao sắc bén trong túi cô gái."Thực sự ta thích cưa kéo hơn, dễ xài, không tốn kém, lại đầy lạc thú. Tiếng máy kéo, tiếng cưa cắn nuốt da thịt cùng tiếng gào thét tạo ra một bản nhạc đầy kích thích. Ôi, ta phải đi mua cưa kéo ngay thôi..."

Cô gái hai tai đã sớm ù đi, ngay lúc này trong đầu cô ta chỉ liên tục nhắc đi nhắc lại hai từ "chạy trốn" mà thôi. Mặc kệ đất bùn bẩn thỉu, cô gái bò lê lết trên mặt đất để thoát khỏi bóng ma sau lưng.

"Rắc!" Một con dao cắm xuyên qua bắp chân cô gái, ghim chặt cô ta lại.

"A!!!!!!" Cô gái tội nghiệp kêu ré lên, máu tươi nhuộm đỏ bắp chân, đau đớn khiến cô ta mất đi tự chủ liên tục cầu xin tha thứ. Đau đớn, cô không coi vào đâu. Thế nhưng trước mặt ác ma này, dường như cơn đau nào cũng được nhân lên gấp 10 lần.

"A... hì... hì... máu tươi... thật nóng ấm... Dạ Dương a... Cố Lam của ngươi sắp biến mất rồi... sắp biến mất hoàn toàn rồi... a hì... hì..." Cố Lam vuốt ve vết thương của cô gái, nhắm mắt cảm nhận hương vị máu tươi tanh nồng, cảm nhận được sự tuyệt vọng của nửa bên kia thì mỉm cười đầy phấn khích.

Liếm chút máu tươi trên ngón tay, Cố Lam không tự chủ rên lên một tiếng "A..." đầy thỏa mãn. Dường như đôi mắt kia đã nhiễm đầy máu tươi.

"Nha, chuẩn bị tinh thần chưa cô gái nhỏ ngu ngốc dám chạy trốn?"

=======

Xì poi:

"Rên rỉ đi nào! Khóc thét lên! Ha ha ha........ Mùi hương của tuyệt vọng và đau đớn khi nào cũng ngọt ngào khiến người ta say đắm như vậy..."

=======

Không biết các nàng thế nào chớ ta viết xong ta cũng tự mình rùng mình. Chương sau sẽ tiếp tục màn ra mắt a.

Loading...

Xem tiếp: Ngoại Truyện 3:

Loading...