281 Biên Dịch: [Vo] ThienThân hình Phương Vân lóe lên, không ngừng xuyên qua trong dòng người. - Không phải, không phải. . . cũng không phải. . . Từng tên binh sĩ bị hắn nhìn qua rồi lướt đi, trong đó cũng có mấy người có bóng lưng rất giống Phương Lâm, nhưng mà khi quay lại thì không phải.
282 Biên Dịch: [Vo] Thien- Nhưng mà, ta có điều không hiểu. Rõ ràng hôm đó ta nghe được tiếng quát của hầu tử kia, cũng nhìn thấy ngươi từ trên trời rớt xuống, ngươi phải bị thương mới đúng chứ.
283 Biên Dịch: [Vo] ThienTính cách của Phương Vân trước giờ luôn là tính trước làm sau. Chỉ sợ Dương Hoằng đã chết thật thì hắn vẫn sẽ dùng kế "Thay mận đổi đào" này, huống chi trong chuyện này Dương Hoằng chỉ bị trọng thương, quả thật có rất nhiều điểm đáng nghi.
284 Biên Dịch: [Vo] ThienTâm ý của hai người dường như tương thông với nhau, ngay lúc Phong Thái Thương triệu ra Nguyên Thủy Chi Ma thì Phương Vân cũng run lên một cái, liền biến thành hung thú thượng cổ.
285 Biên Dịch: [Vo] ThienBa ngày sau, đã có một tòa thành khổng lồ ập vào mắt của Phương Vân. Đồng thời lúc này có âm thanh đạm mạc của Lý Ức Huyền truyền đến:- Đã đến kinh thành rồi, ngươi muốn theo ta thấy Phu Tử trước hay là về nhà trước?Phương Vân do dự một chút, thản nhiên nói:- Về nhà!Đã quá lâu rồi chưa về nhà, Phương Vân sờ sờ phong thư của đại ca ở trong ngực.
286 Biên Dịch: [Vo] ThienBình Đỉnh hầu phủ. Mấy người hộ vệ đang đứng canh trước cửa phủ, thì đột nhiên thấy có một bóng người đang hùng hổ đi tới trước hầu phủ.
287 Biên Dịch: [Vo] ThienHiển Hoa phu nhân là nhân vật nào chứ? Đó là người đã tranh đấu biết bao năm với các phu nhân khác. Tuy các cuộc tranh đấu của các phu nhân không có đao kiếm, không có lửa khói, nhưng lại luôn đẫm máu ở bên trong!- Tiểu súc sinh, ngươi dám xông vào Bình Đỉnh hầu phủ như vậy ư? Hừ! Ta sẽ làm cho ngươi tới được mà đi không được!Tuy thần sắc bên ngoài của Hoa Dương phu nhân rất thản nhiên, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi.
288 Biên Dịch: [Vo] Thien- Hài nhi ra mắt mẫu thân!Phương Vân bước nhanh đến, sau đó cung kính đứng bên cạnh chiếc xe ngựa. Mặc dù Phương Vân lúc trước còn vô pháp vô thiên, bá đạo vô cùng trước mặt Hiển Hoa phu nhân; nhưng trước mặt Hoa Dương phu nhân thì hắn không phải là vị tướng quân uy nghiêm nào cả, cũng không phải là cường giả Địa Biến cảnh thực lực rung trời, mà chỉ là một hài tử hiếu thuận cung kính, không dám ngỗ nghịch với mẫu thân!Bức màn che khẽ vén lên, Hoa Dương phu nhân từ trong xe nhìn về Phương Vân, hai hàng lông mày hơi cau lại.
289 Biên Dịch: [Vo] Thien- Ở Đại Chu hoàng triều, cho dù là vương hầu hay tướng quân thì đều có thói quen thu thập tin tình báo, chỉ có như vậy thì mới biết được ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì, để còn chọn lựa cách đối phó phù hợp.
290 Biên Dịch: [Vo] ThienPhương tướng quân, xin hỏi quan ghi chép chiến công cùng người mang tin tức của Mãng Hoang hầu đâu?Một quan viên Binh bộ khác hỏi.
291 Biên Dịch: [Vo] Thien- Kính xin Hầu gia chỉ điểm!Phương Vân lập tức nói. Hắn cũng không vòng vo rồi, trong phòng chỉ có ba người, cả ba đều là người thông minh cả.
292 Biên Dịch: [Vo] ThienTrương Anh rất thông minh, mặc dù công việc rất mệt, nhưng hắn hiểu rằng đây chính là sự mài luyện Thái Phó dành cho hắn. Phải biết rằng, Lan Thai Bí Uyển mặc dù không có quyền lực gì, không quản được chuyện trong triều đình cũng như ở bên ngoài, nhưng đây lại là một cơ cấu rất là trọng yếu với hoàng thất.
293 Biên Dịch: [Vo] ThienTạm thời bỏ vấn đề kim ngân qua một bên, Phương Vân mở miệng nói:- Triệu Bá Ngôn, bây giờ ta giao cho ngươi mấy chuyện, ngươi mau thay ta đi làm?Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong một giờ!Triệu Bá Ngôn cũng hiểu những chuyện mà Phương Vân sắp giao sau đây cũng chính là một dạng kiểm nghiệm hệ thống thám báo mà hắn đang xây dựng.
294 Biên Dịch: [Vo] ThienNgay khi Phương Vân đi dọc theo con đường mòn ở trong khu rừng hoa mai, thì Lý Ức Huyền ngồi ở trong xe ngựa lại đi theo một hướng khác.
295 Biên Vô số ý niệm hiện lên trong đầu, hô hấp của Phương Vân giờ phút này cũng trở nên dồn dập hẳn đi. Ngay lúc nhận được phong thư thứ nhất của Lý Ức Huyền, hắn luôn mong chờ tới giờ khắc này.
296 Biên Đôi môi Phương Vân hơi giật giật, trong lòng hắn còn nhiều điều nghi vấn muốn hỏi, nhưng Phu Tử lại nói rằng đã hết nên hắn cũng không dám lưu lại nữa.
297 Biên Từ khu rừng hoa mai đi ra ngoài, tâm thần Phương Vân thủy chung vẫn chú ý đến việc Phu Tử đột nhiên biến mất, rồi căn nhà tranh đột nhiên sụp đổ đi.
298 Biên Một tiếng mắng này vừa phát ra, Phương Vân lập tức cảm giác được từ linh hồn sinh ra một cổ uy áp đáng sợ. - Uy nghiêm của Hoàng Hậu này vô cùng mạnh.
299 Biên Phía ngoài Tông Nhân phủ vừa hẹp vừa tối, nhưng vừa vào bên trong thì rộng và sáng hơn nhiều. Nhưng bốn phía đều bị phong bế lại, không hề có cửa sổ.
300 Biên Hai màn che sâu trong Tông Nhân Phủ tách ra hai bên, một nam tử mặc áo bào màu trắng đi ra. Nam tử này có thân cao khoảng tám thước, hai vai rộng, khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi.