21 "Tinh Nhi cô nương. " Gã đại hán cười nịn nọt, trong nụ cười có lẫn vẻ lúng túng không che dấu được. Nữ hài tử đứng trên sườn núi, một thân y phục trắng như tuyết cùng áo khoác lông chồn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
22 Trong phòng an tĩnh thật lâu, ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi, chậu mặc lan vừa được mang đến tản ra hương thơm nhàn nhạt. Nữ hài tử vẫn lẳng lặng đứng yên một chỗ, bất quá thời gian đã qua thật lâu, lâu đến độ nàng cơ hồ cho là người đã ngủ, bèn không nhịn được ngẩng đầu lên len lén nhìn phía trước mặt một cái, lại vừa đúng lúc rơi vào một đôi mắt đen như mực, sâu thẳm như đầm nước.
23 Gia Cát Nguyệt đột nhiên lên kêu, nữ hài tử nhất thời dừng chân nhưng cũng không hề xoay đầu lại. Gia Cát Nguyệt lấy trong ngăn kéo ra một bình nhỏ bằng sứ men xanh, chậm rãi đi đến, giày của hắn dẫm trên tấm thảm bằng da gấu lặng yên không một tiếng động.
24 Trong không gian tối tăm đen như mực, ánh sáng từ các vì tinh tú dìu dịu phủ xuống vùng đất đang chìm trong giấc ngủ say, tựa như một đôi mắt lãnh đạm đang lẳng lặng theo dõi bánh xe quỹ đạo của vận mệnh thế gian.
25 Ngay lúc này, quản gia Chu Thuận đang u sầu cầm một cái hộp, trong hộp là một đoạn cánh tay tuy đã dùng băng đông cứng nhưng cũng đã hơi bốc mùi, nhìn vô cùng dễ sợ.
26 Gia Cát Hoài cau mày, trầm giọng nói: "Đúng là không yên được một ngày, thật không biết phải nói sao. " Gia Cát Nguyệt nhướng mày, cười nhạt nói: "Nếu đại ca không thích ồn ào, sao không chuyển ra khỏi nội viện giống ta? Mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.
27 Sở Kiều mặc y phục chỉnh tề, chuẩn bị lặng lẽ rời đi thì chợt nghe bên ngoài có tiếng động ồn ào, nàng khẽ nhăn trán, động tác không khỏi ngừng lại. Có tiếng gõ cửa vang lên, Hoàn Nhi khẽ thấp giọng nói vào: "Tinh Nhi, có tin tốt!" Cửa vừa được kéo ra, Hoàn Nhi liền hưng phấn chạy vào, cười nói: "Tinh nhi, có tin tức tốt, có muốn nghe không?" Nữ hài tử nhỏ gầy ngồi xuống trên ghế, mặt lộ ra chút buồn cười, rót một chén trà rồi đoan tranh uống một hớp, "Nói đi.
28 Cửa Thanh Sơn viện bị đá văng, đám thủ hạ của Lão thái gia như lang sói ào ào xông vào bên trong. Hoàn Nhi cùng một tiểu nha hoàn đang ở hành lang tưới hoa, nghe tiếng động liền sợ hết hồn, nhất thời nhảy dựng lên.
29 *Đại loạn bắt đầu (mình thấy để Hán Việt hay hơn) Đầu tháng hai, sao Thiên Lang ảm đảm, sao Kim chệch hướng, chủ vị loạn. Thời điểm Gia Cát Nguyệt biết được Sở Kiều bị Gia Cát lão thái gia bắt đi, bên trong từ đường Ngụy thị, Ngụy Quang đích thân giao một mũi kim tiễn* vào trong tay Ngụy Thư Diệp, sắc mặt trịnh trọng, chậm rãi trầm giọng nói: "Thư Diệp, đừng làm cho thúc thúc thất vọng, cũng không được khiến tổ tiên Ngụy gia thất vọng.
30 Thời điểm Gia Cát Nguyệt, Yến Tuân và Ngụy Thư Diệp ba người đang vung roi thúc ngựa chạy đến phủ đệ của Gia Cát Tịch, bên trong đại sảnh vốn không ngừng vang ra tiếng đàn sáo hiện lại lâm vào một mảng không khí tử vong vắng lặng.
31 "Ngươi đang làm cái gì?" Tiếng nói trầm thấp như tiếng oan hồn khát máu dưới địa ngục, mang theo sát khí nồng đậm cùng nỗi thất vọng cùng cực. Gia Cát Nguyệt một thân áo lông chồn lửa, đầu đầy bông tuyết, đi theo sau lưng hắn là một nhóm tùy tùng ở Thanh Sơn viện.
32 Trong cơn bão tuyết tán loạn, một cỗ xe được kéo bởi tám con ngựa giống đại mạc Tây Bắc thân phủ gấm dày, đang điên cuồng lăn bánh, tuyết bắn tung tóe trên đường ngựa chạy.
33 Cuồng phong tựa như từ dưới hoàng tuyền xơ xác tiêu điều cuốn qua trên con đường lớn, thổi vạt áo các thiếu niên bay phần phật, thổi tung mái tóc đen nhánh của bọn họ, tuyết cuồn cuộn như những con thiêu thân vỗ cánh lao mình vào ngọn lửa.
34 "Đại ca!" Ngụy Thư Diệp nhăn trán, hét lớn một tiếng, thúc ngựa tiến lên. Chỉ nghe *vút* một tiếng, mũi tên mang hàn quang khiếp người xé gió lao đến, vô cùng tinh chuẩn cắm thẳng vào mắt trái, xuyên qua mắt phải con ngựa Ngụy Thư Diệp đang cưỡi, máu tươi cùng óc bắn tung tóe, chiến mã kêu thê lương một tiếng rồi ngã vật xuống.
35 Bên ngoài mặt Đông hoàng thành tăm tối, một cái bóng thấp bé sốt ruột thúc ngựa chạy đến cửa thành, cuồng phong càng lúc càng mạnh, bông tuyết phất lên mặt khiến người hầu như không thể mở mắt ra.
36 Bông tuyết theo cuồng phong không ngừng bay lả tả vào mặt, nữ hài tử tám tuổi thân mặc áo choàng xám tro, chiếc mũ trùm đầu to rộng che phủ khuôn mặt trong trẻo, cánh tay nhỏ trắng thuần nắm chặt chủy thủ lạnh lẽo, ngẩng đầu đứng giữa vạn quân, hoàn toàn không chút sợ hãi yếu ớt.
37 Yến Tuân và Sở Kiều cưỡi cùng một con ngựa chạy băng băng trên cánh đồng tuyết trống trải. "Nha đầu, theo ta trở về Bắc Yến đi!" "Không đi. " "Không đi không được.
38 Mặt trời đã lên, ánh nắng từ trên cao len qua cửa số, chiếu sáng gian phòng bụi bặm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chuột chạy líu ríu, nữ hài im lặng ngồi tựa trên vách tường, hai mắt nhắm lại tựa hồ như đã ngủ, nhưng cánh tay sau lưng nàng vẫn chậm rãi di động, cầm lấy hòn đá nhỏ khẽ khàng mài trên mặt tường.
39 Đêm dài dần dần qua đi, sắc trời mờ sáng. Tiếng bước chân nặng nề đánh thức hai hài tử khỏi giấc mộng, hai cánh tay nhanh chóng được thu về, hai người còn chưa mở mắt ra thì cửa nhà giam đã mở ra, một đôi giày đen bằng bông đạp lên nền đất đầy bụi đi từng bước, tiếng chìa khóa chạm vào nhau kêu leng keng không ngừng vang lên.
40 Thiên lao của đế đô phân thành hai mặt, phía Đông thông đến đường cái Cửu Uy, là nơi giam giữ phạm nhân chuẩn bị đi đày cùng phạm nhân sắp được phóng thích.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50