61 Ngày 14 tháng 3, trời cao gió nhẹ, mai hồng nở rộ, đến trưa trời bắt đầu rơi tuyết như thường lệ. Quý tộc quyền quý ở đế đô vẫn còn chìm đắm trong tin Bắc Yến thế tử sắp sửa cưới Thuần công chúa huyết thống tôn quý nhất Đại Hạ.
62 "Bây giờ ngươi ra khỏi đại doanh chính là tự tìm đường chết. " Thiếu nữ lạnh nhạt nói, ung dung ngồi trong đại trướng kiêu kỵ binh, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, không có nửa điểm kinh hoàng.
63 Sở Kiều biết lần này mình đã chọc phải đại họa, bất giác dường như đã phạm phải rất nhiều trọng tội. Mưu sát Thái tử Biện Đường? Âm mưu phá hoại bang giao giữa hai nước? Không tuân theo quân lệnh? Bất kỳ một tội nào cũng đủ đẩy nàng vào chỗ chết.
64 Đêm đã rất khuya nhưng cung Thịnh Kim vẫn chìm trong tiếng đàn sáo réo rắt, vần trăng trong trẻo trên cao tỏa ra ánh sáng lạnh lùng thê lương. Thành Chân Hoàng không có lệnh cấm đi đêm nhưng quảng trường Tử Vi chính là khu vực kề cận hoàng cung, luôn được canh phòng cẩn mật nên thường ngày đã vô cùng tĩnh mịch, rất ít người qua lại, đừng nói chi là vào canh giờ này.
65 "Kiều Kiều thì sao? Gọi vậy nghe tương đối thân thiết. " Thiếu nữ sắc mặt lạnh lùng, sự kiên nhẫn càng lúc càng giảm dần theo thời gian, rốt cuộc cau mày nói: "Nếu như bởi vì ngày đó Sở Kiều mạo phạm điện hạ mà khiến điện hạ có hành động như hôm nay thì Sở Kiều cam nguyện chịu trừng phạt, kính xin điện hạ ra chỉ thị.
66 Tiếng chuông lanh lảnh ngân dài báo hiệu điềm lành, đỉnh tháp Kim Độ được thắp nến tản ra ánh sáng chói mắt như ngọc. Âm thanh vang vọng xuyên thấu đất trời, truyền khắp đại lục Tây Mạc.
67 Ánh đèn trước mắt càng lúc càng rực rỡ, tiếng nhạc cung đình ngân nga, vũ công hất tay áo đung đưa eo nhỏ, không khí phiêu đãng huân hương, rượu ngon tỏa ra mùi thơm mê người như chất gây nghiện, càng uống càng muốn, không thể ngừng.
68 Gia Cát Nguyệt một thân trường bào tím thẫm, mày kiếm giương cao, đôi môi khẽ nhếch một nụ cười yêu dị, bàn tay tái nhợt cùng đầu ngón tay lạnh như băng đang nắm chặt cánh tay Sở Kiều.
69 Cùng lúc đó, trên đường Càn Nguyên của thành Chân Hoàng là phủ đệ nguy nga của Gia Cát gia, có tiếng kêu trầm thấp không cam lòng vang lên. Mấy viên y quan râu tóc hoa râm đang rung rẩy quỳ trên mặt đất, mặt mũi tái xanh.
70 Mặc dù Sở Kiều đã sớm quen thuộc với việc hành quân vượt rừng băng núi, nhưng mỗi lần ngước mắt lên đều vẫn có thể nhìn thấy một đám đông kẻ địch cầm đuốt truy bắt như oan hồn đòi mạng, khiến cho hai người không chút thời gian nghỉ ngơi cùng lựa chọn phương hướng mà chỉ có thể chạy sâu vào trong cánh rừng rậm rạp.
71 Bình minh vẫn chưa đến, bóng tối vẫn còn bao phủ cả vùng, mặt hồ phản xạ vài tia sáng mờ mờ, hai bờ sang vang lên tiếng bước chân rầm rập như oan hồn đòi mạng.
72 *Nhu tình cứng rắn như thép Gió tiêu điều thổi qua cánh rừng rập rạp để lại âm thanh như tiếng dã thú trầm thấp thở dốc. Trước bình minh trời lại bắt đầu mưa xối xả, mặt đất đầy nước bùn.
73 Sở Kiều đợi một hồi vẫn không thấy Yến Tuân trở lại thì không khỏi có chút sốt ruột. Lát sau A Tinh vén rèm xe lên thông báo Yến Tuân đã lên xa giá của Lý thái tử, muốn Sở Kiều không cần chờ, tự mình đi trước.
74 Ngày 9 tháng 5 năm 773 lịch Bạch Thương, Hoàng hậu mất, vạn dân đau buồn cả nước để tang. Ngày 16 tháng 5, đoàn xe đưa linh cữu Hoàng hậu đến hoàng lăng kéo dài hơn mười dặm, Tây Hoài vương để tang dẫn đầu đoàn đưa tang đi thẳng một đường đến lăng tẩm của hoàng gia ở núi Cửu Ân.
75 Mặc dù những binh lính này cũng mặc y phục của gia tộc Ba Đồ Cáp, nhưng bọn họ hàng năm đóng quân ở phía Tây Nam đế đô, đã sớm quen mặt đám quân binh thường xuyên diễu võ giương oai.
76 "Trình tướng quân, ngươi tỉnh rồi. " "Đã để Hoa thống lĩnh đợi lâu. Không biết đêm khuya đến tìm là vì chuyện gì?" Hoa Kiệt thân là thống lĩnh của trấn phủ sứ Tây Nam, cấp bậc trong quân doanh ngang hàng với đám người Triệu Triệt và Triệu Tề, nhưng bởi vì trấn phủ sứ Tây Nam mấy năm nay xuống dốc không phanh khiến hắn mặt mũi đều không còn.
77 Một câu vừa nói ra đã khiến toàn bộ người trong điện kinh hãi. Thoáng chốc cả đại điện một mảnh tĩnh mịch, tất cả trầm mặc hồi lâu mới tiêu hóa xong câu nói kinh người của tiểu công chúa.
78 "Súc sinh vong ân phụ nghĩa! Ngươi lặp lại lần nữa xem!" Triệu Tung chợt rút chiến đao bên hông ra, lao tới như một cơn gió. Áo choàng xanh biếc bị gió cuốn bay phần phật trong gió, thật giống một cánh chim bị móng vuốt ưng xé rách.
79 Ngày 20 tháng 5 năm 775 theo lịch đế quốc là ngày mà không ai quên được. Kinh đô Chân Hoàng của đế quốc Đại Hạ chìm trong biển lửa, cung Thịnh Kim tượng trưng cho đế quốc toàn bộ bị thiêu hủy, lực lượng vũ trang toàn thành tổn thất hết bảy tám phần, tinh binh đóng ở hoàng thành tử vong hơn mười bảy vạn, trong đó gần ba vạn chết trong cuộc giao chiến với trấn phủ sứ Tây Nam, hơn bảy vạn bị tru diệt dưới tay Yến Tuân, còn lại đều bỏ mạng trong cuộc bạo động của loạn dân.
80 Trên sườn Biệt Nhai thuộc Tây Mã Lương hướng về phía trấn Liễu Hà có một đội nhân mã khoảng trên vạn người đang lẳng lặng chờ đợi. Ánh trăng âm trầm chiếu xuống khiến không trung càng thêm tiêu điều.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50