141 "Là ai? Sao lại biến thái đến vậy?""Bùi Lăng!" Đây là hòn đảo tư nhân của Bùi Lăng. Bùi Lăng rất thích những thứ này. Hiển nhiên Bùi Lăng coi nơi này như một nơi để nghỉ ngơi, xung quanh trăm dặm chỉ có duy nhất một căn biệt thự.
142 Thi Tĩnh quay đầu lại, "Anh muốn ngủ cùng tôi, phải trả tiền!""Tiền một đêm là bao nhiêu?" Vân Dật Bạch hỏi. Từ từ ngồi dậy, Thi Tĩnh nhìn bộ dáng không thèm quan tâm của anh, "Anh nhiều tiền lắm à?""Không nhiều lắm, đủ dùng!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.
143 Bị anh dùng răng cắn mở áo trên người, xuân sắc trước ngực lờ mờ ẩn hiện càng thêm gợi cảm. Hơi thở nặng nề của Vân Dật Bạch phả tới trước ngực cô, tình cảnh như vậy khiến không khí nháy mắt trở nên nặng nề, trên mặt càng thêm ửng hồng.
144 Hai người giống như đứa trẻ chưa trưởng thành chạy dọc theo bờ biển đuổi bắt nhau. Mỗi khi Vân Dật Bạch sắp đưa tay bắt được cô cô sẽ dừng lại chờ Vân Dật Bạch đến gần cô sau đó làm ra động tác tương tự.
145 Bùi Lăng không tiếp tục nghe cậu ta phàn nàn linh tinh nữa, sau khi ngắt điện thoại, anh chậm rãi đi vào nơi gã điếc ở tạm. Nơi này nhìn rất đơn giản.
146 Nghe được lời Vân Dật Bạch, vẻ mặt mẹ Vân vốn luôn bình tĩnh thanh nhã nhất thời hoang mang khiến người khác khó hiểu. Bà nhướng mày cười, "Cô ta? Là ai?""Thi Tĩnh!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.
147 Từ từ mở mắt, Thi Tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, cô không thể đoán được đây là chỗ nào!Lúc ở trên đảo của Bùi Lăng cô phát hiện có chỗ bất thường ngay sau đó cô đã bị người ta bắt đi, tiếp đấy cô chìm trong hôn mê, cho đến khi tỉnh lại thì.
148 Tình cảnh trước mắt khiến cho Thi Tĩnh không khỏi cười khổ, cô chỉ biết chuyện này không hề đơn giản như vậy. Giữ chặt lấy cánh tay bị thương đồng thời bước từng bước tới gần chỗ người phụ nữ, Thi Tĩnh cố giữ bình tĩnh kiểm soát mọi chuyện.
149 "Khởi động vệ tinh tìm kiếm, tớ đã gắn máy định vị trên tất cả quần áo của cô ấy, chỉ cần cô ấy không vượt ra khỏi phạm vi nhất định có thể tìm được. "Đúng vậy, nhất định có thể tìm được.
150 Trầm mặc hồi lâu, Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, "Muốn làm gì?""Đảm bảo nhiệt độ cơ thể cô ấy sẽ không giảm xuống, như vậy là thích hợp nhất cho việc trị liệu.
151 Nó biết. Cái gì nó cũng biết!Nó hiểu mẹ mình cũng như em trai mình! Nó không trở về nhà, không chịu gặp bà. Tất cả mọi thứ đều là nó đang trừng phạt bà.
152 Bước ra khỏi tòa án, Vân Dật Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cơn gió lạnh thổi đến trên mặt anh, anh hơi mím môi, giữ chặt chiếc áo khoác trên người đứng yên bất động.
153 Ding dong ding dong ding dong. . . Tiếng chuông kêu liên tục như muốn đòi mạng buộc Vân Dật Bạch phải đứng lên mở cửa. Tất cả những người quấy rầy giấc ngủ của anh đều đáng chết, mở cửa không nhìn thấy ai.
154 Bố?
Cái từ xa lạ này khiến Thi Thánh Thần mãi vẫn chưa bình tĩnh lại, khi cậu bốn tuổi rưỡi đã luôn nuôi một hy vọng trong lòng! Có được một người bố chắc sẽ không quá khó?!
Trường của Thi Thánh Thần cùng ngôi trường này trao đổi học sinh trong hai tuần, ăn ở đều ở trong trường, nhưng cậu lại không ngờ rằng sau khi đi tham quan, cậu lại thấy Vân Dật Bạch đứng trước cổng trường chờ cậu.
155
Thi Tĩnh chưa từng nói cho con trai biết thân thế của nó, mọi giấy tờ hộ khẩu của con đều là nhờ Tông Chính giúp hẳn là thằng bé không biết bố nó là ai chứ? Vì sao lại hỏi như vậy?
Không đợi Thi Tĩnh trả lời, Vân Dật Bạch liền nhìn cô nói, "Vì sao không trả lời câu hỏi của thằng bé? Quá khó để giải thích sao?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở hổn hển của mẹ, Thi Thánh Thần nghiêm mặt nhìn Vân Dật Bạch, "Chú không được nói chuyện với mẹ như vậy.
156
"Tôi không cần tiền. Tôi cũng không bán. " Anh chậm rãi bước đến trước mặt cô.
Cảm giác nguy hiểm tập kích trên đầu gối, hai tay bị người trói lại Thi Tĩnh không thể tự do vận động chỉ có thể nhìn Vân Dật Bạch chậm rãi nhích đến gần mình, nuốt nuốt nước miếng, Thi Tĩnh run giọng mở miệng, "Anh muốn làm gì?"
"Tôi sẽ không để cô nhìn không.
157
Không đếm xỉa đến những lời mẹ vừa nói, Thi Thánh Thần nhắc nhở. "Mẹ, mẹ không báo để chú Tông Chính an tâm sao?"
A một tiếng, Thi Tĩnh xoay người rời giường, "Nhanh, lấy cho mẹ chiếc túi.
158
Xe dừng lại trước cửa căn biệt thự cao cấp, Lăng Thiếu Dương không tắt máy đã xuống xe, nhất thời khi vừa mở cửa, một cơn gió lạnh thổi đến, anh không kìm được run lên, "Đây là nhà ma hay sao?!"
Đưa mắt nhìn một vòng trong phòng khách nhưng không thấy người cần tìm, anh đành phải bước lên lầu, ngay khi bước đến góc rẽ anh nhìn thấy Thi Tĩnh nằm ngã trên đất.
159
Trong nhất thời cả căn phòng chỉ còn lại một mình Thi Thánh Thần và Tông Chính.
Cái đầu nho nhỏ của Thi Thánh Thần ngẩng lên nhìn Tông Chính, "Chú Tông, cảm ơn chú đã chăm sóc cho mẹ con cháu trong nhiều năm qua!"
Đối mặt với những lời nói của Thi Thánh Thần, Tông Chính nhíu nhíu mày, "Cái gì?" Anh cần đến lời cảm ơn của bọn họ khi nào chứ?
"Chú Tông, cháu không thích chú.
160
Thi Thánh Thần ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ. Cho đến khi Thi Tĩnh đưa tay vuốt má bé lần thứ n, cậu rốt cuộc cũng không nhịn được kêu lên, "Mẹ, mẹ đừng vuốt má con như vậy nữa!"
Lại nhịn không được nhéo nhéo hai má con, Thi Tĩnh bất mãn khẽ than, "Con là do mẹ sinh ra, mẹ vuốt má con thêm mấy cái thì có sao đâu chứ?"
"Ngày trước đã để mẹ chiếm không ít tiện nghi! Mẹ muốn sờ, vậy thì đi tìm bố đi! Sao cứ phải sờ con!" Thằng bé buồn bực nói.