161
Thi Vĩnh Thành ở trong biết thự riêng đếm tiền nhất thời bị những người từ ngoài xông vào khiến cho hoảng sợ. Vội ôm chặt đống tiền vào lòng. Tức giận nhìn người vừa đến.
162
"Đừng! Đừng. . . " Cô rất hận bản thân, rõ ràng muốn cự tuyệt anh, vậy mà một chút khí lực để phản đối cũng không có, ngược lại lại giống như một con mèo đang khẽ cào cào.
163
--> Mũi dao sắc nhọn nháy mắt đâm sâu vào ngực cô, Tề Tư nằm trên giường thét lớn một tiếng không nhịn được khẽ run. Mí mắt cô hơi hơi rung động, mí mắt dưới khẽ giật giật.
164 Lại nhớ đến khuôn mặt kia, nhớ đến nhưng lại không thể diễn tả được, lại nhớ đến một mối tình, nhưng lại không biết cảm xúc này từ đâu mà đến, ai có thể cho cô một câu trả lời.
165 Đến khi cô tỉnh lại lần nữa. . . đã là nửa đêm. Đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, cô không mở miệng nói gì, giờ phút này cô chỉ có thể để nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
166 Sai chính là sai. Dù có dùng bất cứ cách nào khác, thì sai vẫn là sai. Dù có ăn năn và sợ hãi cũng không thể bao biện cho bản thân. Con người chính là như vậy.