1 Ta gọi là Diệp Dược Nô. Ta là là trưởng nữ của thần y thế gia. Nguyên nhân là Diệp gia không có con trai nối dõi cho nên theo lẽ đương nhiên ta trở thành trưởng nữ nối dõi tong đườngGió thu hiu hiu thổi , ta ngồi dưới tán cây tính toán Lần trước mặc dù đã thắng Đường Vấn Thiên.
2 Quả nhiên! Đàn trâu kia đã hít vào 1 lượng thuốc tê, sau khi chạy một trận, gần như đem toàn bộ gia sản nhà ta huỷ diệt đã ngã xuống! Đầu tiên là một con, sau đó đến 2 con rồi cả đàn ngã xuống hết! Kể ra, có đến những 32 con! Sắc mặt của bọn tỷ muội trắng ko một giọt máu! Người này, quả nhiên đủ độc! Hôm nay ta thắng hắn nhưng hắn lại phá huỷ nhà taXem ra , phỏng chừng hắn còn không biết tình hình nơi này, nói với các tỉ muội, “Dược nhi, đi đốt lửa lên! Phù dung! Đi cắt thịt bò! Ta muốn xin mời Đường Vấn Thiên uống rượu ăn thịt bò!” Tuy là đàn trâu chỉ bị hít thuốc tê, nhưng không quan hệ! 32 đầu con trâu, đủ để tu sửa căn phòng của ta rồi!Dược Nhi phi thân đi! Phù Dung 2 mắt sáng lên.
3 Ta, lại thua trong tay hắn! Mỗi lần đều như thế, thoạt nhìn như đã thắng rồi, cuối cùng Tiểu Hạ lại bị trúng độc! Cười khổ. Vỗ về khuôn mặt tái nhợt của nàng, ta nhớ tới lúc mẫu thân vì khó sinh mà qua đời.
4 Ở đó có 2 nam nhân đang so kiếm, một người mặc y phục màu xanh, một người mặc y phục màu đỏ. Bởi vì đang đánh nhau, nên ko nhìn đc rõ dung mạo. Dĩ nhiên là một chọi một đánh nhau! Bọn họ thật là nhàn tình dật trí!Chứng kiến người kia đang cầm máu cho 1 nam nhân bị thương, ta thấy mũi cay cay! Nước mắt, lại không nhịn được, chảy xuống! Cha! Người cũng biết, mẫu thân, bởi vì bọn họ, đã qua đời? Người cũng biết, vì chờ người, nàng bất chấp mọi đau đớn.
5 Trán hắn rịt mồ hôi hột, khoé môi chảy ra 1 giọt máu. Người lúc nãy thắng vội la lên, “Nô nhi, tại sao lại như vậy? Trông hắn còn đau đớn hơn lúc nãy nữa”Ta ngạo mạn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn vào mắt hắn.
6 Động cơ của ta rất đơn giản, vì muội muội. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ko giao muội muội cho phụ thân chăm sóc. Ta uội muội cơm ăn, ta uội muội quần áo mới để mặc.
7 Ta mua một chiếc áo long cừu màu đỏ viền trắng điểm xuyết 1 vài bông hoa mai. Đúng là biểu tượng của Tuyên thành. Màu sắc tươi tắn phối hợp với nhau trông thật trnag nhã! Thanh ti tán hạ.
8 Ta nghiêng người, tránh cú bổ chí mạng của hắn, nhưng vẫn bị chém trúng đùi phải! Lưỡi dao sắc bén chém vào da thịt, mùi máu tươi rợn ngợp. Nguyên lai, tính mạng của con người, lại yếu ớt như vậy! Kể cả không ai bì được ta! Vốn đang trông cậy vào việc dùng khinh công đào tẩu, như vậy, đừng nói trốn, ngay cả đi lại cũng là 1 vấn đề lớn! Ngẩng đầu, thấy phía trước cách đây 10 trượng, có 1 cây đại thụ che trời.
9 Không thể! Ta không thể ngã xuống! ngã xuống, sẽ cầm chắc cái chết! Trong nháy mắt, vòng tay ôn nhu của mẫu thân, khuôn mặt tươi cười của các muội muội, bóng lưng của phụ thân khi bị ta bức khi khỏi nhà, đều đồng loạt hiện lên trước mắt ta.
10 Nam nhân tay phải cầm kiếm đứng dưới tán cây, nở nụ cười với ta. Trong mắt ta chậm rãi hiện lên ý cười, nói với hắn, “Ngươi muốn làm tiếp công việc của tên kiệu phu kia sao? Hắn lấy đao đốn cây thì còn đc, bởi vì đao của hắn vốn là hàng rẻ mạt, mới vừa rồi ngươi cũng nghe đc, giá trị năm lượng bạc, nhưng kiếm của ngươi, thoạt nhìn lai lịch không nhỏ, không thể nói đó là giá trị liên thành, ngươi xác định thật sự muốn làm như vậy sao?” Âm thanh của ta rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lạnh như băng.
11 Hắn quả nhiên đối với ta rất có hứng thú! Chỉ tiếc, loại hứng thú này, không bằng nỗi thương tiếc cho cái chết của Truy Phong! Tính mạng của người không bằng 1 con ngựa, đây là nhân sinh sao?Nhìn hắn giơ cao thanh kiếm, ta lạnh lùng nói, “Vốn tưởng rằng ngươi là người có thể làm được việc lớn, không ngờ lại hành động theo cảm tính như vậy!” Ta tại đánh cuộc, đánh cuộc thân phận của hắn.
12 Thẳng đến lúc này, ta mới phát hiện vết thương trên tay và trên đùi đau đến tận tâm can! Cũng may, tính mạng vẫn còn được bảo toàn. Vận khí cũng không tính là xui xẻo! Bên tai, tiếng vó ngựa càng lúc càng to, càng lúc càng nhanh, Tuyên Tuyết Tán đã mang binh đuổi đến đây! Nhìn đám thi thể nằm la liệt trên mặt đất, hắn kéo chặt dây cương, con ngựa nghe lời dừng lại, vì đã chạy rất lâu nên nó thở phì phì.
13 Hắn cả người phát run, nắm lấy vai ta, run rẩy nói, “Người đem ngọc lục như ý này giao cho nàng từ lúc nào? Tại sao ta không biết! Nàng gặp người từ khi nào?” Hắn hỏi dồn dập, có thể thấy được ta đã đánh cuộc đúng!“Đã 8 năm rồi! Lúc ấy, hắn tới nhà ta mời cha ta đi cốc Lá Rụng, không biết đã xảy ra chuyện gì, từ sau lần đó, cha và mẫu thân, còn có lão thành chủ, đã mất tích!” Những gì ta nói đều là sự thật.
14 Lúc này, ngồi ở trên ngựa, dựa vào ngực hắn, lại cả thấy vô cùng ấm áp. Ngày hôm nay đã bị kinh hách quá nhiều, ba lần bị thương, đến lúc này, mới nhận ra bản thân đã trở nên suy nhược đến vậy! Con ngựa chạy như bị đứt cương.
15 Ta thu người trong chăn, nắm chặt tay! Đường Vấn Thiên, dĩ nhiên cũng ở chỗ này! Ta không nghĩ tới, lại gặp mặt hắn nhanh như vậy! Mặc dù đấu với hắn nhiều năm rồi, nhưng hắn vẫn không biết dung mạo thật sự của ta, lúc này, ta lại đang dùng 1 mặt nạ da người khác, tâm lý đột nhiên có một loại cảm giác kích thích đến kỳ lạ, cùng với hắn chơi đùa như vậy, thật sự là làm cho người ta chờ mong!“Ta ngủ bao lâu?” Ta nói nhỏ.
16 Hắn dựa vào cái gì mà dám tiến vào phòng vị hôn thê của Tuyên Tuyết Tán? Hắn sẽ không thể tiến vào! Lòng ta vẫn bình tĩnh, ít nhất mà nói, cho dù là thái tử, cũng không thể tiến vào phòng của khuê nữ!Nhưng, ý nghĩ và cách làm của hắn, ta cuối cùng vẫn là không đoán được.
17 Mặt hắn bị ta đánh lệch sang 1 bên. Hắn ôm lấy mặt, quay đầu đi, khóe môi bị dập, chảy ra chút máu. Vẻ yêu mị ban đầu trong mắt đã trở thành cuồng phong bạo vũ.
18 “Ai là Diệp Dược Nô? Ngươi đang nói đến người nào?” Sự tình đã đến mức này, chỉ có thể tiếp tục giả bộ. Nhanh như vậy đã bị hắn vạch trần, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ biến thành trò cười cho thế gian.
19 Nhìn vẻ mặt từ giật mình đến ngây ngốc của hắn, ta thật sự rất muốn cười to 1 tiếng! Ai quy định là chỉ có thể đeo 1 lớp mặt nạ? Dung mạo của ta trong lớp mặt nạ lần này, so với Tuyên Tuyết Nhi thì giống đến 3 phần! Thật cao hứng, trong mắt hắn rốt cục đã xuất hiện vẻ mê hoặc, thương cảm, thương tâm, rung động! A! Nắm được nhược điểm của hắn quả thật không khó, không phải sao?“Như thế nào có thể!” Hắn hơi giật mình vỗ về mặt của ta, vẻ khiếp sợ trên mặt không hề giảm.
20 “Ngươi như thế nào có thể! Ngươi như thế nào có thể!” thanh âm của ta có chút nghẹn ngàoHắn cổ quái nhìn chằm chằm vào mắt ta, nói, “Ngươi có thể kêu lớn 1 chút.