61 Như vậy thì tốt, ít nhất mà nói, không cần ta ra tay, Đường Vấn Hiên cũng có thể sống sót! Ít nhất mà nói, ta chỉ cần giám sát hắn uống thuốc, mọi thứ còn lại không phải là chuyện của ta! Nói cách khác, dựa theo tình trạng sức khoẻ gần đây của hắn thì trong vòng 3 ngày nếu ta không ra tay thì hắn sẽ chết! Mà nếu ta ra tay thì chẳng khác nào là thông báo cho Đường Vấn Thiên biết rằng Diệp Dược Nô đã tiến cung rồi!Trong hoàng cung, đâu đâu cũng có người thông minh, các nữ tử dùng hết tâm cơ đều là vì tranh sủng! Nếu thì thành công thì có thể 1 bước lên mây.
62 Lúc này, 2 tiểu cung của Thuỵ thái y sẽ đến góc cuối hoa viên để khóc. Muốn giết bọn hắn thì phải thừa dịp này! Mấy ngày nay, ta luôn quan sát nhất cử nhất động của họ là để chờ thời khắc này! Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc nặng nề của Tiểu Lý tử, nhìn lên sắc trời, ta cười thầm, trời cũng giúp ta! Nếu dịch dung thành hắn thì có thể lẻn vào tẩm cung trong tối nay!Lúc này, hắn đang ngồi nghẹn ngào bên 1 giếng nước khô.
63 Sắc mặt hắn thoáng cái đã trở nên trắng bệch. Môi run rẩy, đôi mắt không cam lòng nhìn ta, “Sao ngươi lại làm vậy với hắn? A!”Ta cười lạnh, nói nhỏ, “Hắn muốn ta chết, ta đáp lễ hắn như thế cũng là chuyện đương nhiên thôi! Nếu hắn trở thành Hoàng quốc hoàng đế thì trên đời này có chỗ cho Diệp gia chúng ta dung thân? Ta phải bảo vệ muội muội, có cái gì sai?”Khoé môi hắn phiếm ý cười, nói nhỏ, “Bản thân ta vốn có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, bất quá, ngươi nghĩ xem, tại sao Vấn Thiên lại để tâm đến gia sự của Diệp gia như thế? Cơ hồ có thể nói là hắn dùng cả phần lớn thời gian để nghĩ cách đới phó với Diệp gia?”Ta nghe vậy ngẩn người, một hồi lâu mói nói, “Ngươi nói….
64 Ta không lên tiếng, cúi đầu bước đi. Thấy 2 người bọn hắn tiến vào Băng Tuyết Cung mời nhẹ nhõm thở dài 1 hơi, xoay người, quay đầu lại, chạy nhanh về ngự dược phòng! Nếu là bị hắn bắt gặp, ta không dám cam đoan rằng hắn sẽ không nhận ra ta! Biện pháp duy nhất là không để bị lọt vào tầm mắt hắn! Cho dù hoàng đế nói với hắn rằng ta ở đây nhưng hoàng cung rộng lớn như vậy, hắn muốn tìm ra ta cũng không phải là chuyện dễ!Ta dịch dung thành Tiểu Lý tử – 1 người đã biến mất khỏi cõi đời! Nói cách khác, đầu mối duy nhất của hắn đã bị ta chặt đứt! Ta chỉ chắc chắn 1 điều rằng cho dù hắn có bản lãnh lớn đến đâu thì cũng không thể tìm ra ta!Bên môi chậm rãi nở ra nụ cười lạnh, Đường Vấn Thiên, ngươi chắc không ngờ, ngôi vị hoàng đế trong tay ngươi sẽ thuộc về Đường Vấn Hiên! Chuyện ta muốn làm bây giờ chính là cho Đường Vấn Hiên uống thuốc, sau đó tìm cơ hội xuất cung!Nếu xác định rằng Đường Vấn Thiên sẽ không lên ngôi hoàng đế thì mục đích khi tiến cung của ta đã đạt được!Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy! Ta nhìn lên bầu trời, thở dài một tiếng.
65 Nếu không phải lão hoàng đế đem đến cho ta cảm giác đáng tin cậy thì ta chắc chắn đã có đề phòng trước chiêu thức này của hắn! Nhưng hắn lại quá mức hợp tác! Mưu tính 1 hồi lâu, rốt cuộc cũng là mưu tính cho 2 huynh đệ Đường Vấn Thiên và Đường Vấn Hiên! Mà ta lại quên rằng hắn vốn là phụ thân của Đường Vấn Thiên! Một người có thể sinh ra 1 đứa con thông minh như thế thì làm sao có thể ngu ngốc cho được?Bởi vì hắn trúng kế của Thuỵ thái y nên làm ta có cảm giác rằng hắn không thông minh! Nhưng hết thảy lại đều nằm trong phạm vi tính toán của hắn! Chỉ là, hắn dùng tánh mạng đi giữ gìn cho con mình, tự nguyện đưa chính mình xuống suối vàng! Thật sự là người tính không bằng trời tính!Thủ đoạn của ta không phải là không mạnh, chỉ là trong hoàng cung này, người mạnh chỗ nào cũng có, ta đến bất chợt cho nên có chút yếu thế! Ta nở 1 nụ cười lạnh, ta không tin! Rõ ràng ta đã sửa lại di chiếu, vì thế Đường Vấn Thiên không thể kế vị!Nếu như hắn kế vị thì ta sẽ phạm vào tội sửa di chiếu! Tru di tam tộc! A! Đã như vậy, nếu Đường Vũ Hiên đích thân đọc di chiếu thì sẽ không làm kế hoạch của ta thất bại! Cũng thuận đường dồn Đường Vấn Thiên vào chỗ chết!Ta viết 1 phong thư gửi cho Đường Vũ Hiên, kể rõ chi tiết vạch trần Đường Vấn Thiên giết cha đoạt vị! Cũng nói thêm là đã tận mắt nhìn thấy di chiếu của hoàng đế, xin các đại thần của Hoàng quốc mời hắn đến tam đường để hội thẩm (thẩm vấn chung) !Thả con bồ câu đưa tin đi, ta nhìn bầu trời, bên môi nổi lên nụ cười, nếu Đường Vấn Thiên đồng ý với kế hoạch của ta thì ta cam đoan việc này sẽ được lan truyền khắp dân gian! Ta xem Hoàng thượng hắn sẽ xử lý thế nào!Đường Vũ Hiên hành động rất nhanh, tới khi trời tối, trên bầu trời trong Hoàng thành đã đầy rẫy những dải băng màu trắng vời những chữ viết rất to: thái tử giết cha, thiên lý không tha, hoàng đế có di chiếu, tìm kiếm chân Vương!Trong khoảng thời gian ngắn, trong Hoàng thành đã xôn xao cả lên.
66 Ta thấy hắn đến liền vội vàng cúi thấp đầu, buông 2 tay xuống, thầm cười lạnh trong lòng, đã đến rồi sao?Sắc mặt Đường Vấn Hiên tái nhợt, ho nhẹ, nói, “Sáng nay ta thấy khắp trời toàn băng trắng liền đã biết có chuyện không tốt! Chỉ là không ngờ lại đến mức như vậy!” Hắn nhẹ thở gấp.
67 Hắn phải đi nên ta liền cúi đầu, lui ra. Hắn nhấc tấm rèm cửa màu vàng lên, lộ ra nửa đầu, nhìn ta, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, buông rèm cửa xuống.
68 Bên trong Xuất Vân điện rất an tĩnh. Ta nghĩ, an tĩnh như vậy là vì Đường Vấn Hiên chưa trở về. A! Hôm nay lúc bước ra khỏi Xuất Vân điện này, ta đã nghĩ, hắn sẽ có phú quý vinh hoa, quân lâm thiên hạ.
69 Ta nở 1 nụ cười câu dẫn, đôi mắt loè loè toả sáng trong bóng đêm, Đường Vấn Thiên! Tốt lắm! Như vậy mà ngươi cũng nghĩ đến! Ta còn tưởng rằng ngươi đã đoán ra hành cung của ta trong hoàng cung! Hoàng thành! A! Đúng rồi! Đàn bồ câu trắng đó là được thả ra từ bên ngoài hoàng cung! Cho nên mới nghĩ rằng ta đang ở trong Hoàng thanh mà quên mất hoàng cung rồi!A! Xem ra, ta cũng không phải là không đúng! Ít nhất mà nói thì 1 người thông ình như Đường Vấn Thiên mà cũng có lúc hồ đồ, Diệp Dược Nô ta thất bại thì có làm sao? Thắng bại là chuyện thường tình, không phải sao? Mà ta lại thua dưới sự liên thủ của nhiều nam nhân ưu tú của Hoàng quốc.
70 Lòng ta thất kinh, lúc này mới đứng thẳng lên. Hạ mi, cúi đầu nói, “Nô tỳ không biết! Thái thượng hoàng cũng chưa từng nói với nô tỳ!” Chắc là hắn không nhận ra ta đây chứ?! A ! Nếu thế thì hắnsẽ phản ứng thế nào đây? Giết ta? Hay là giao ta cho Tuyên Tuyết Tán? Giết ta thì sẽ không còn thú vui được cùng ta giao đấu, mà ta lại còn đang có vướn mắc với Tuyên Tuyết Tán.
71 Ta với hắn không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Ghê tởm! Nếu bộ dáng này mà bị bọn họ nhìn thấy thì mất hết thanh danh! Ta thấy trong mắt hắn cũng chứa sự băn khoăn giống như thế.
72 “Người nào!” Toàn bộ thị vệ bên dưới đều trở nên cảnh giác. Người nào? Không phải là Hoàng thượng của bọn hắn sao? Ta không nhịn nổi mà cười ra thành tiếng, tiếng cười này lại làm cho bọn thị vệ xác định được vị trí của 2 người chúng ta, bắt đầu hét lớn với 2 người chúng ta, “Người đâu! Có thích khách!”Tiếng hô đó làm cho bên dưới loạn cả lên.
73 “Đã xảy ra chuyện gì? Triệt?” Sắc mặt Đường Vấn Hiên trắng không còn chút màu. Ta thậm chí có thể cảm giác được hắn đang run rẩy! Hắn cư nhiên cũng sợ hãi như vậy.
74 Ta bảo vệ tóc, lùi ra sau mấy bước, đỏ mặt nói, “Hoàng thượng làm cái gì vậy?”Hắn cười lạnh, 1 bước đi về phía ta, “Xem tóc của ngươi 1 chút! Có thể không?” Trong mắt hắn loé lên tia nguy hiểm.
75 Ta cả kinh, đưa tay sờ lên những nốt ban đỏ trên mặt, a, quả nhiên hắn đã phát hiện rồi! Ta cười khẽ, nói với hắn, “Như thái thượng hoàng đã thấy!” Lúc nếu tiếp tục giấu giếm thì cũng không gạt được người thông minh nhất thiên hạ là hắn, hơn nữa, thật ra ta cũng không muốn giấu giếm hắn! Bị nhận ra thì thế nào? Hắn tuy biết ta vốn đối địch với Đường Vấn Thiên nhưng lại cũng không hề làm khó ta.
76 Cách cửa sổ, ta và Đường Vấn Hiên nhìn nhau, cười nói, “Thu vũ chỉ là 1 cung nữ mà sao lại có tin vui gì? Để công công chê cười rồi!” Bên môi ta phiếm nụ cười khẽ, nhưng ý cười vẫn chưa hề đạt đến nơi đáy mắt!2 vị công công đó đều mặc cung trang màu đỏ, trên đầu đội ạo (*).
77 Hắn ngây ngốc không lên tiếng, cả người cứng ngắc, vẫn duy trì tư thế 2 tay mở rộng, đến nửa ngày sau mới vòng 2 tay lại, ôm ta ở trước ngực! “Như thế nào có thể? Ta tưởng rằng nàng đã biến mất rồi! Ta tưởng rằng!” Run giọng nói.
78 Hay cho ngươi, Đường Vấn Thiên! Nguyên lai là ngươi vẫn luôn biết ta là Diệp Dược Nô! Nguyên lai! Ta cơ hồ như quên mất việc hít thở. Không thở được, yết hầu đột nhiên cảm thấy ngọt ngọt, 1 ngụm máu tươi bất ngờ bị phun từ trong miệng ra!“Thu vũ! Ngươi thế nào rồi?” Trong thanh âm của Đường Vấn Hiên lộ ra sự lo lắng nồng đậm, “Tiểu Quyên! Tiểu Quyên! Mau đem khăn đến! Thôi! Dùng của ta đi!” Hắn vội vàng móc từ trong ngực áo ra 1 cái khăn trắng!Màu trắng của chiếc khăn này đã ngả cũ, đây cũng không phải là chiếc khăn mà hắn thường dùng nhưng hình như hắn rất quý trọng! Ta cũng không khách khí với hắn, cầm lấy chiếc khăn, lau đi vết máu ở khoé môi, trên chiếc khăn đó cũng có dính mấy vết mấy đã khô! Ta nhìn rồi bỗng dưng nhớ lại, đây là chiếc khăn mà ta đã dùng để lau máu cho hắn trong lần đầu tiên! Hắn nói là sau khi giặt sạch thì sẽ đưa cho ta nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa trả lại! Hắn giữ lại chiếc khăn đó sao? Giữ lại để tranh thủ sự đồng tình của ta sao? Ta cười lạnh, xé đôi chiếc khăn nhiễm máu, ném xuống đất, dùng sức giẫm cho nát vụn! Ta không hại ngươi thì ngươi cũng đừng hại ta!Nếu đã giao ta cho Đường Vấn Thiên thì tất phải nhận lấy hậu quả này!Sắc mặt của hắn đột nhiên hoá trắng bệch.
79 Ta cắn môi, từ từ nhắm mắt lại. Tùy ý để hắn lau đi mấy nốt ban trên mặt! A! Ít nhất mà nói, sau khi lau mấy vết ban này đi, có chết thì cũng còn xinh đẹp, không phải sao? Ta thầm nghĩ.
80 Hắn tuyên cáo như vậy, căn bệnh của ta mãi mà vẫn không thể hồi phục. Rõ ràng chỉ là bị nhiễm phong hàn nhẹ thôi nhưng ta lại cố ý bỏ thêm vài vị thuốc vào thang thuốc của Lâu Nhạc Khanh.