81 Ngôn Mặc Bạch nhìn người đàn ông cầm đầu, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Nụ cười như muốn lấy mạng người khác, đem theo sự khát máu và tàn nhẫn. Người đàn ông bị anh nhìn không khỏi rùng mình.
82 Ngôn Mặc Bạch đặt tiệc ở quán ăn Trung Quốc, anh nói với nhóm Sở Kỳ: “Phòng Mẫu Đan ở lầu ba! Mọi người đi lên trước, tôi và Tư Mộ sẽ lên sau. Món ăn đã chuẩn bị xong, mọi người đói bụng có thể gọi phục vụ đưa đồ ăn lên.
83 Cuối cùng, Sở Kỳ bị Cố Khuynh mang đi. Những người khác đều quay trở về nhà của mình. Tư Mộ cũng đi theo Ngôn Mặc Bạch về nhà nhưng trong lòng vẫn không yên tâm về Sở Kỳ, ngồi ở trong xe, nhìn người nào đó, muốn nói lại thôi.
84 Tư Mộ bị những lời nói của Ngôn Mặc Bạch làm cho ấm áp, còn cơ thể vẫn đang bị bàn tay của anh vuốt ve. Chỉ là, giờ phút này, Tư Mộ cảm thấy Ngôn Mặc Bạch không đáng sợ một chút nào.
85 "Điều tra được gì?" tay Ngôn Mặc Bạch gõ nhẹ lên bàn gỗ, khẽ nhíu mày hỏi Tiểu Trang. Ngày đó sau khi phát sinh quan hệ với Tư Mộ tại Autumn, anh bảo Tiểu Trang điều tra Tư Mộ, tra ra bạn trai cô chính là Diệp Nham.
86 Tiếng lẩm bẩm của cô không lớn, nhưng ba người trên bàn đều nghe rành mạch. "Em sợ cái gì?" Ngôn Mặc Bạch dừng đũa, khuôn mặt nghiêm nghị đen một nửa, giọng nói có chút xót xa.
87 Nếu như không phải đối phương chỉ mặt gọi tên mắng, Tư Mộ còn tưởng người ta gọi nhầm số. Chính mình chưa bao giờ đắc tội ai, cũng không có kết thù với ai, vì vậy Tư Mộ rất tức giận, tại sao tự nhiên cô lại bị người khác mắng.
88
89
90 Nhìn nét mặt của cô, Ngôn Mặc Bạch khẽ thở dài, không hề thương tiếc xoa xoa đầu cô, rồi nói: "Em làm sao? Anh thấy đầu em càng ngày càng vô dụng, bên trong chứa gì vậy? Bã đậu hả? Chỉ số thông minh gần như là số âm.
91 “Ưm a……” Tư Mộ bị anh cắn như vậy, thiếu chút nữa kêu to ra tiếng. Bàn tay đưa lên nắm lấy cái đầu đang ghé trước ngực, gắt gao cắn môi, nhưng vẫn không nhịn được mà ngâm ra vài tiếng, cũng là do người này cắn, dùng đầu lưỡi trêu chọc cô, hàm răng chậm rãi ma sát.
92 Mới vừa rồi bị anh ra sức giày vò, giờ phút này mặt cô ửng hồng, vô cùng thẹn thùng ôm lấy Ngôn Mặc Bạch, trốn vào trong ngực của anh, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
93 Từ lúc Đường Uyển gọi điện thoại mắng Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch đã cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Tư Mộ nói cô cưa bao giờ gặp Đường Uyển, cô cũng không xúc phạm cô ta, nhưng tại sao cô ta lại gọi điện mắng Tư Mộ?Ngôn Mặc Bạch cũng từng nghĩ qua chắc lúc trước cô ta thất bại trọng việc hạ thuốc anh, sau đó bị người của anh đưa vào Hồng Đăng Khu*, vì thế mà cô ta trả thù.
94 Vưu Ưu nhéo mặt Tư Mộ: “Được rồi, cậu không phải là cô gái ngây thơ, cậu là con nhà gia giáo, như vậy càng phải chú ý. Nhà họ Ngôn là một gia đình cao quý, phụ nữ muốn gả cho Ngôn Mặc Bạch đều rất nhiều, nếu như cậu ở ngoài làm chuyện gì không tốt ảnh hưởng đến hình tượng đoán chừng sẽ bị tất cả các quý bà của thành phố A chê cười.
95 Lúc này Diệp Nham cùng với đám người mở một bàn uống rượi ở đại sảnh. Quán bar này không giống như những quán bar khác ồn ào như vậy, nhưng hôm nay là chủ nhật, buổi tối đông người lạ thường.
96 Anh nhẹ nhàng hôn lên người cô, mỗi một tấc da tấc thịt, từng góc nhỏ, khiến máu toàn cơ thể cô cũng trở nên vui sướng. Bàn chân Tư Mộ co lại, hô hấp cũng dừng lại chỉ vì cảm thụ nụ hôn nhẹ nhàng của anh.
97 Ngôn Mặc Bạch đi đến trước giường, kéo chăn bước tới, đem cô gái đang cuộn tròn thành một cục trên giường xách lên, đánh vào mông: “Nói! Em có biết em sai ở đâu không? Cái cô gái này, chính là cần ăn đòn.
98 Nét mặt của Ngôn Mặc Bạch như không có gì, còn sắc mặt Tư Mộ thì biến đổi. Diệp Nham?Tại sao lại là Diệp Nham?Tại sao anh ta lại có năng lực chống đối với Ngôn Mặc Bạch?Ngôn Mặc Bạch buôn lậu súng ống đạn dược, cũng là xen lẫn giới hắc đạo rồi, nếu như nói Diệp Nham có năng lực ảnh hưởng tới Ngôn Mặc Bạch, như vậy chắc chắn anh ta cũng liên quan tới giới hắc đạo.
99 Hai người lăn qua lăn lại mấy giờ liền, vẫn là đem Tư Mộ lăn đén mệt choáng quáng ngủ đi mất, Ngôn Mặc Bạch mới chịu bỏ qua. Đem Tư Mộ rửa sạch sẽ, dùng đồ ngủ sạch sẽ mặc cho cô rồi ôm vào phòng ngủ, đặt trên giường, kéo chăn đắp lại giúp cô.
100 Ngôn Mặc Bạch không hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu không thể cãi lại nói: "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ một chút, nói: "Em không muốn ăn cháo, em thích ăn đồ nướng!""Em nghe lời một chút.