121 Đại ca —— ” Âm thanh của Tiểu Cửu truyền đến từ phòng khách, trầm thấp, ngắn ngủi, có lực, còn mang theo chút gấp gáp. Tư Mộ và Sở Kỳ đã đi xa, không có nghe thấy, mà Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh nghe được, đều dừng bước quay đầu lại.
122 Editor: Queen"Mộ Mộ" Vưu Ưu đang chơi bài cùng Vưu Ngư và Tư Mộ, nhưng Tư Mộ không yên lòng, điều này làm cho Vưu Ưu cực kỳ khó chịu, cho nên liền ném bài lên bàn, "Nói đi, thẳng tanh được khoan hồng.
123 Bên này Ngôn Mặc Bạch khí thế ngất trời, cả phòng kiều diễm. Mà phòng 1817 bên cạnh cũng náo nhiệt không kém. Lúc Vưu Ưu bị Lâu Diệc Sâm nửa ôm nửa kéo vào phòng, ngay cả cửa phòng đóng như thế nào cô cũng không biết.
124 Vào lúc Ngôn Mặc Bạch và Lâu Diệc Sâm đều đang nhiệt huyết sôi trào thì Tiểu Cửu gọi điện thoại qua. Đầu tiên gọi cho Ngôn Mặc Bạch, lúc đó Ngôn Mặc Bạch vừa hoàn thành một trận chiến, đang mài thương chuẩn bị trận chiến thứ hai thứ ba thì điện thoại ngoài phòng khách vang lên.
125 Bốn người bọn Lâu Diệc Sâm nghe Ngôn Mặc Bạch nói liền nhíu mày nhìn về phía anh, chẳng lẽ chuyện này Mafia bên kia cũng nhúng tay vào?Mặc dù Ngôn Mặc Bạch không thể xác định Dany có phải chủ mưu trong vụ giết Lăng Thần không, nhưng chuyện này nhất định liên quan đến anh ta.
126 Ngôn Mặc Bạch ôm cô cười nhẹ, trêu chọc bên tai cô: "Bảo bối, đây là em đợi không kịp sao?"Cô xông lại nhanh như vậy, cho anh một cái ôm từ phía sau nhiệt liệt như vậy, Ngôn Mặc Bạch cảm giác trái tim mình trong nháy mắt đều bị thân thể mềm mại này vây quanh.
127 Cánh tay đột nhiên bị cô nắm chặt mà cơ thể cô cũng dừng lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Ngôn Mặc Bạch nghi ngờ nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Sao vậy?”Tư Mộ nhìn về phía xa, nhíu mày, kéo áo Ngôn Mặc Bạch nói: “Chúng ta đi dạo cửa hàng cạnh quảng trường kia đi, hình như nhãn hiệu đó không tệ, lần trước em cùng Vưu Ưu đi xem qua.
128 Giờ phút này Tư Mộ cảm thấy trong lòng cô vô cùng ê ẩm, muốn khóc. Mà trên chân cũng đã không còn cảm thấy đau nhức gì nữa, mặc dù thủ pháp của anh rất vụng về, nhưng, như vậy lại rất hữu hiệu.
129 Má Ngô vội bỏ canh gà hầm cách thủy vào hộp giữ nhiệt. Lúc ăn cơm trưa Tư Mộ nói với Ngôn Mặc Bạch một câu, Ngôn Mặc Bạch cau mày, phụng phịu dạy bảo cô: "Bụng em lớn vậy rồi còn đưa canh gì chứ? Ông ấy lớn như vậy rồi còn có thể để mình đói bụng sao? Không cho phép đi!"Nhớ tới cuộc điện thoại của trợ lý cha mình vào hai ngày trước, Ngôn Mặc Bạch hơi nhếch môi, cúi đầu ăn cơm.
130 Ngôn Diệu Thiên hoàn toàn không ngờ con trai và con dâu tự mang cnh đến đây cho ông, khi Tư Mộ cầm hộp giữ ấm đi đến trước mặt ông, Ngôn Diệu Thiên cò chưa kịp phản ứng, một người luôn luôn thu liễm mọi cảm xúc không bao giờ để lộ ra ngoài như ông, giờ phút này trên mặt hoàn toàn lộ ra kinh ngạc.
131 "Bác sĩ, cha tôi như thế nào?" Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch đứng chào, Ngôn Mặc Bạch hỏi. Tư Mộ đứng ở bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, một tay vịn eo, một tay nắm chặt lấy tay Ngôn Mặc Bạch, cô có thể cảm giác được lòng bàn tay Ngôn Mặc Bạch đang đổ mồ hôi.
132 Khi Tư Mộ và Cố Khuynh đi vào trông thấy Ngôn Mặc Bạch dìu Ngôn Diệu Thiên nằm lại giường, dưới giường đầy mảnh thủy tinh. Vừa rồi Ngôn Diệu Thiên tỉnh lại, cảm thấy khô miệng muốn uống nước, trong phòng không có người, hơn nữa người từ trước đến nay luôn mạnh mẽ làm sao có thể rung chuông gọi y tá đến giúp?Trên tủ đầu giường có chén nước, bên cạnh cũng có máy đun nước.
133 "Anh giúp em tắm. . . " sàn nhà tắm rất trơn, anh lo lắng Tư Mộ bất cẩn trượt chân, Ngôn Mặc Bạch ôm cô đi vào. "Em tự tắm!" Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch ra, đỡ eo, từ từ bước xuống giường.
134 Không cần làm thủ tục xuất viện, giữ phòng bệnh lại để ngăn ngừa có tình trạng gì đột xuất, đến lúc đó đến thẳng bệnh viện là được, không cần lại phải phiền phức đi sắp xếp phòng bệnh.
135
136
137
138 Ngôn Diệu Thiên xúc động thật lâu, thời điểm vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, trong lòng đủ các loại ý vị.
Từ khi còn nhỏ con trai đã bị ông đưa ra nước ngoài, về sau vẫn chưa trở về, mãi cho đến năm ngoái mới trở về thành phố A, quan hệ với ông càng thêm kém.
139 Vóc người Diêu Dao là loại hết sức nóng bỏng. . . , diện mạo mặc dù thanh thuần đáng yêu, chỉ là vóc người vô cùng khó lường. Cho nên lúc cô nói lời này, hết sức lẽ thẳng khí hùng, còn vô cùng tự tin ở trước mặt mấy người Tư Mộ ưỡn ngực.
140 Xe lái đến biệt thư Ngôn gia thì rốt cục không lay đông nữa, Tư Mộ ôm đứa bé vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đỏ hòng. Ngôn Mặc Bạch nhiều lần vươn tay vòng qua Tư Mộ, đều bị Tư Mộ khéo léo dùng đứa bé chặn lại.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Năng, Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 50