101 Thanh Thần thấy Tư Mộ hơi nóng, cho nên vội trấn an: "Thuốc đó không có hại với cơ thể, đó không phải là thuốc ngừa thai. ""Vậy tại sao cậu lại ấp a ấp úng?" Tư Mộ sửng sốt, nếu không phải là thuốc tránh thai, vậy thì đó là thuốc gì?"Tý nữa sẽ nói rõ ràng với cậu, như vậy đi, cậu có thể đi ra ngoài một lát không? Mình sẽ đưa tài liệu cho cậu xem, lúc đó cậu sẽ hiểu.
102 Ở nhà ăn cơm trưa, Tư Mộ đứng ngồi không yên, muốn đi đến khách sạn Autumn để xem tình hình. Biết rõ ràng Ngôn Măc Bạch không có khả năng ở Autumn, nhưng mà còn có người ở nơi đó, như Tiểu Cửu.
103 Tư Mộ dọn cơm lên bàn, rồi gọi cha mẹ lên dùng cơm. "Bây giờ vẫn còn sớm, chờ một chút, dù sao bây giờ vẫn chưa đói. Không phải buổi tối con rể đến dùng cơm sao, nếu bây giờ ăn trước không đợi nó thì không được tốt lắm.
104 Nếu không phải đại não của anh vẫn cứng rắn, đoán chừng anh đã cho rằng bản thân mình nghe lầm. Bất quá sau khi xác định mình không nghe lầm, anh thuận lợi làm loạn trong đêm gió trăng rồi!Người trong lòng anh, đây là cầu yêu sao?Ha ha! Được rồi! Cũng là một ngày không gặp, mà còn chưa tới 24 tiếng, cô lại tự nhiên chủ động như vật rồi sao?Ngôn Mặc Bạch ôm chặt người trong lòng, dùng áo gió đem phủ che kín cô, quay đầu nói với Tiểu Cửu bên cạnh: “Cậu cùng bọn Lệ Hỏa ngồi trên xe kia đi về trước!”“Lão đại—“ Hiện tại ở bên ngoài có nhiều người đối phó với bọn anh như vậy, nếu bây giờ bọn anh đều đi, đêt lại một mình Ngôn Mặc Bạch ở đây mà nói không phải là càng làm cho người khác để ý thêm sao?Ngôn Mặc Bạch cũng biết tình huống hiện tại có bao nhiều đều không tốt, bao nhiêu người đều đang theo dõi bọn anh.
105 Ngày hôm sau, Tư Mộ nằm tới giữa trưa mới xuống giường. Trưa hôm qua sau khi từ nhà mẹ quay về liền bị Ngôn Mặc Bạch đóng sầm cửa kéo lên giường, đều do anh uống liên tục ba chén canh thuốc bổ, sau khi về đến nhà thì liền có hiệu lực, hơn nữa còn rất mạnh.
106 Ngôn Mặc Bạch ngẩn người, sợ rằng mình nghe lầm, cười chúm chím hỏi lại lần nữa, Tư Mộ gật đầu cười nói: “Em muốn ăn cháo anh nấu, em chưa từng ăn cơm do anh nấu! Lần trước anh xào rau bị cháy, không ăn được, vậy lần này đơn giản một chút, nấu cháo đi!”Tư Mộ nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói với em, đường đường là một công tử họ Ngôn mà ngay cả cháo cũng không biết nấu?”Ngôn Mặc Bạch cưng chiều nhìn cô, bàn tay nắm chặt tay cô: “Được, nếu như em không ghét bản thiếu gia sẽ đáp ứng em.
107 Chuyện yêu bằng miệng, Tư Mộ chưa từng làm, Ngôn Mặc Bạch cũng chưa từng được hưởng thụ qua. Trước kia Tư Mộ xem rất nhiều phim yêu bằng miệng, lúc ấy chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
108 Ngôn Mặc Bạch vừa đặt điện thoại xuống, Tư Mộ lập tức nắm lấy tay anh, hỏi: “Cố Khuynh sao? Anh ta nói gì?”Giọng nói của cô gấp gáp, vẻ mặt lo lắng, giống như chỉ cần Ngôn Mặc Bạch nói ra tin tức xấu, cô sẽ lập tức ngất đi.
109 Anh vừa mới tắm, nước trên người cũng chưa lau khô hoàn toàn, ướt sũng, cứ thế tiến vào, ôm lấy Tư Mộ. Khăn tắm trên người Tư Mộ bị anh chà hai cái rơi ra, tấm lưng cô trơn bóng ấm áp dán lên ngực anh.
110 Ngôn Mặc Bạch nhìn bàn tay đang nắm chặt dây an toàn của cô, đầu ngón tay cũng trắng bệch rồi. . Cô cắn môi nhìn về phía anh, "Ngày mai chúng ta lại đến được không? Hôm nay quá đột nhiên, chưa chuẩn bị sẵn sàng.
111 Cố Khuynh chào một tiếng, tất cả mọi người đi theo lên xe. "Huýt! Cô ngồi xe tôi!" Cố Khuynh ngồi ở trên xe việt dã của anh, huýt một tiếng lớn với Sở Kỳ.
112 Tư Mộ buồn cười cầm khăn giấy giúp cô ấy lau mặt, khóc đến nỗi lớp trang điểm nhòe ra, nhìn giống như một con mèo hoa. “Được rồi, bên kia dựng lều xong rồi, cậu chọn ình một cái sau đó đi rửa mặt, thay quần áo đi.
113 Vị trí của Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ cách xa chỗ đậu xe nhất, cũng tương đối vắng vẻ hơn, gần đấy cũng chỉ có một hai người ở cạnh bên. Trên mặt Ngôn Mặc Bạch tỏ vẻ ung dung bình tĩnh, kỳ thật trong lòng một chút cũng không có được như bên ngoài.
114 Nhìn cô đỏ mặt nói năng lộn xộn, đột nhiên Ngôn Mặc Bạch ôm cô cười khẽ một tiếng: "Đợi lát nữa anh sẽ giúp em xoa hai cái, em sẽ thấy thoải mái hơn. "Thật ra thì nhìn dáng vẻ này của cô, anh đã sớm đoán ra cô muốn nói gì rồi.
115 Bàn tay của Ngôn Mặc Bạch đang kéo quần cô liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, thấy mặt cô tái nhợt đáy mắt vẫn còn đọng nước, tim đau nhói. Tiếp tục động tác mới gị gián đoạn, vẻ mặt không biểu lộ điều gì, cúi đầu hôn lên mắt Tư Mộ, sau đó môi đặt lên mí mắt cô, anh nói chuyện hà hơi ấm ra thậm chí cô cảm nhận được mí mắt rất nóng, nhưng những gì anh nói làm cô lạnh cả người.
116 Một căn phòng khác trong biệt thị, Sở Kỳ bị an bày nghĩ ngơi ở nơi nào, mà Thanh Thanh và Vưu Ưu lại ở cách phòng cô khá xa. Phòng Sở Kỳ rộng lớn, rộng rãi đến nỗi bọn họ không tin đây là phòng dành cho khách, mà không là phòng ngủ chính.
117 Không khí trong phòng khách trở nên quỷ dị, đặc biệt là Ngôn Mặc Bạch và Phó Minh Vũ, hai loại không khí mang theo đao kiếm đang vô hình chém giết nhau ở trên không trung, Tư Mộ kẹt ở giữa chỉ có thể võ trán, thật khó xử, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt!Hai người này cũng quá mạnh, mặc dù nội tam đã rất hào hùng, giống như ngàn con ngựa ra trận nhưng vẻ mặt lại vẫn điềm nhiên, không thể đoán được tâm tình của họ.
118 Sau khi Ngôn Mặc Bạch đi vào, không hề có một tí dáng vẻ nào là hợp tác, mặt không chút thay đổi đi đến trước bàn làm việc của Ngôn Diệu Thiên, hai tay ôm trước ngực dựa vào bàn, ý tứ không muốn lên tiếng.
119 Lúc Tư Mộ tỉnh dậy thì đã là năm giờ chiều. Gần đây Tư Mộ càng ngày càng trở nên thích ngủ, hơn nữa buổi sáng còn bị Ngôn Mặc Bạch giày vò, mấy giờ không ngủ thật sự không chịu được.
120 Cố Khuynh ngăn Sở Kỳ lại, mà cô còn đang líu ríu tỏ vẻ kháng nghị, cặp mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch nhìn qua như có như không, nhẹ nhàng nhíu mày một cái, Cố Khuynh lập tức hiểu ý, cưỡng chế bế cô lên, để cô ngồi lên đùi mình, bàn tay to che miệng cô lại.