21 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAPhượng Cửu Ca thừa nhận là nàng có đầy rẫy những sở thích xấu xa, hơn nữa, lão gia tử kia vẫn đang cần nàng tìm một tên nam nhân về để lừa gạt.
22 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAPhượng Cửu Ca cũng lười so đo: “Được rồi phu quân, ta muốn hiểu rõ sự việc trước đó một chút, tuy rằng chúng ta đã mang danh phu thê, cũng không thể để sự thật tung hoành phá bĩnh.
23 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAPhượng Cửu Ca cười tủm tỉm dùng ngón trỏ chọt chọt Vân Ngạo Thiên, sau đó chỉ vào ba người áo đen trước mặt, giới thiệu từng người một cho hắn: “Đây là Hắc Kim, một nhân viên thu chi.
24 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAPhượng Cửu Ca ở bên cạnh cười tít mắt, đến mức chỉ thấy răng chứ chả thấy mắt đâu: “Nói là quà ra mắt thì các ngươi cứ nhận đi, còn khách khí với chàng làm gì.
25 CHUYỂN NGỮ: TỬ SA“Mà là cái gì?” Ngữ điệu dồn dập, bức người vạn phần. Vân Ngạo Thiên tưởng mình vừa để lộ ra khuyết điểm gì trước mặt nữ nhân này nên nàng ta mới cười đến như vậy, trong lòng không khỏi có chút nổi nóng.
26 CHUYỂN NGỮ: TỬ SASắc mặt Phượng Khinh Ca chợt biến, trong lòng đã đem Phượng Cửu Ca cấu xé lăng trì đến trăm ngàn lần. Hắc Kim ở bên cạnh dịch chuyển cầu mắt, cười tủm tỉm tiến lên trước, cung kính phất tay chào Phượng Khinh Ca: “Phu nhân à, vừa rồi bọn hạ nhân xuất ngôn mạo phạm, tiếp đãi không chu toàn, tại hạ thay mặt bọn họ xin lỗi người, mong người có thể lượng thứ.
27 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAPhưởng Cửu Ca đang bực bội, nhưng sau khi Hắc Kim thu xếp ổn thỏa cho đám người Phượng Khinh Ca xong trở về bẩm báo, thì tâm tình của nàng bỗng trở nên tốt hơn rất nhiều.
28 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAVân Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa đầy những thứ hỗn tạp màu sắc khác nhau kia cả một hồi lâu, mới cau mày nhìn về phía Phượng Cửu Ca: “Thứ này có thể ăn sao?”“Tiệc Mãn Hán đó, thơm lắm.
29 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAPhượng Cửu Ca vừa nghe thấy có thể gạt thêm đồ của Vân Ngạo Thiên, lập tức trưng ra bộ dạng nịnh nọt, kéo lấy cánh tay của Vân Ngạo Thiên mà cười tít cả mắt: “Phu quân tốt, ta không thích mấy thứ đồ đó, ta là thích chàng.
30 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAMọi người lui ra ngoài hết, trong đại sảnh chỉ còn lại mỗi Phượng Chấn, Vân Ngạo Thiên và Phượng Cửu Ca nàng. Không còn người ngoài, cuộc trò chuyện cũng đi thẳng vào vấn đề.
31 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAPhượng Vân là Đường Tăng chuyển thế, trình độ tụng kinh có thể nói là đại tuyệt học, thăng thiên nhập địa cái gì làm cũng được. Mặt Vân Ngạo Thiên ngây ra, mặt Phượng Cửu Ca vẫn thản nhiên, hai người ngồi trên ghế của khách mà ăn mứt thưởng trà, xem lão cha nhà nàng đầu độc lỗ tai lão gia tử, đúng là một mảnh thảnh thơi.
32 CHUYỂN NGỮ: TỬ SALinh Lung Tháp gặp gió xoay tròn nhanh trong không trung, treo lơ lửng trên không cách mặt đất không cao không thấp. Mười tầng lầu vũ* tuy nhỏ nhưng lại thập phần tinh xảo, thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, cũng không khó hiểu gì khi bên trong toàn là cơ quan** chồng chất.
33 Đả tự: CHUYỂN NGỮ: TỬ SAPhượng Cửu Ca hừ lạnh một tiếng. Luyện Tình Tam Quan này, thật ra toàn là nhắm vào nhược điểm của con người. Quyền lợi đối với nàng mà nói thì mang ý nghĩa gì? Kiếp trước là mạng sống, kiếp này là tự do.
34 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAVân Ngạo Thiên đi thêm một hai bước, liền trông thấy Phượng Cửu Ca thật, nàng nhắm mắt đứng ở đó, thanh Cổ Nguyệt loan đao cầm trong tay phát ra tiếng ngâm khẽ rung động, dường như cảm nhận được sát khí.
35 Đả tự: CHUYỂN NGỮ: TỬ SABan đầu mà cứ thành thành thực thực đi ra là tốt rồi, không ngờ Vân Ngạo Thiên lại trông thấy một bức họa kỳ lạ trên tường, đột nhiên chẳng biết sao lại mở miệng nói: “Muốn lên trên xem thử không?”Phượng Cửu Ca khoát khoát tay: “Chỉ có ba tầng, đi hết rồi, còn gì để xem nữa?”“Trên kia có bảo bối.
36 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAĐả tự: “Má ơi! Bọn chúng sợ là đã lâu lắm rồi chưa được ăn?” Phượng Cửu Ca còn thảnh thơi mà nghĩ, mình với Vân Ngạo Thiên có đủ để cho đám dơi hút máu này nhét kẽ răng hay không đây.
37 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAĐả tự: Kinh Hồng chuyển hướng trong không trung, cứng rắng mà ngừng lại, Phượng Cửu Ca nghiến răng, xoay người xông về phía đám ác ma kia, nhưng lại bị Vân Ngạo Thiên kéo mạnh trở về: “Đứng đợi cạnh ta.
38 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAĐả tự: Phượng Cửu Ca từ nhỏ đã không sống trong nhà, sau khi trở về mọi người ai cũng cưng chiều nàng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
39 Đả tự: Áp lực của nước, không khí ít ỏi, khiến cho con người ta ngạt thở. Phượng Cửu Ca chỉ cảm thấy cổ mình như bị người ta bóp chặt, lòng ngực lại càng giống như bị một tảng đá nặng đè lên trên, đau đớn không chịu nổi.
40 CHUYỂN NGỮ: TỬ SAĐả tự: Hai người cùng ngồi dậy, lúc này mới bắt đầu xem xét kỹ tầng thứ bảy của Linh Lung tháp. Không gian hư vô giống như vũ trụ mênh mông vô bờ, một dòng sông cuộn sóng giắt qua ở phía trên hai người bọn họ, thời khắc này đang vội vã trôi mau.