1 Rồi chị ta cười, tôi thấy rất rõ nét nhăn nơi khóe mắt chị ta. Lập tức tôi ngước lên,để ánh đèn chiếu thẳng vào mặt tôi với làn da tươi trẻ. Đối với đàn ông, tuổi trẻ còn quan trọng hơn tư tưởng rất nhiều.
2 Tại sao yêu không phai là màu xanh? Yêu là giọt nước hòa tan trong biển cả,yêu tức là lấy thịt xương của mình làm lễ vật dâng hiến cho đàn ông. Với tôi,người đàn ông ấy tên là Bạch Trạch,tôi mang trong người đứa con của anh ta.
3 Mạch nhìn Bob, hỏi, Tại sao anh đê tiện thế? Đây là việc phải làm, tại sao cứ phải hỏi?
Tôi rất thích vừa làm vừa nói.
Mạch nói, Bob, Anh có hiểu người con gái nghĩ thế nào về giường không?
Mạch 5
Ngay lúc ấy tôi không nghĩ có một người đàn ông đi theo tôi.
4 Lúc ấy, cô bé lớn tiếng. Con đĩ! Ai là đĩ? Tôi không biết. Nhưng hai tiếng “Con đĩ” cứ bơi lội trong quần áo tôi, giống như hai con bọ chết mùa hè bám lấy da thịt tôi.
5 Qua lớp kính cửa sổ, Bob cảm thấy Mạch rất xa. Cô như một người con gái ở một thế giới khác, tay cầm điện thoại, đang khiêu vũ, bóng dáng cô đang chuyển động trên đường phố mùa đông.
6 Mạch nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên nói, Tối nay em về với anh, được không?
Bob sững sờ, tim đập loạn xạ, hồi lâu sau anh mới bình tĩnh lại, hỏi, Ai đã cho tôi cái vinh dự cao quý này?
Bob 10
Bob lặng lẽ nhìn Mạch quay lại, ngồi xuống, cất điện thoại vào túi.
7 Tôi tắt đèn, lần mò lên giường. Tìm được chăn và nằm xuống bên cạnh, hai tay để lên bụng, tưởng như đụng khẽ vào vật gì đáng sợ. Tôi lại nghĩ, khi đàn ông cần, yêu là dịu dàng và trách nhiệm, khi họ không cần, tình yêu như chậu nước vừa rửa xong, nên đổ nó đi.
8 Hầu như cả đêm tôi không ngủ được, trời gần sáng mới chợp mắt một lúc. Có một chi tiết tôi không nói với Bob, tôi nằm mơ thấy mình đứng dưới vòi nước, tay xoa cái bụng lùm lùm của mình.
9 Tôi nghe nói chủ công ty BĐS Viêm Đế là một phụ nữ chừng bốn hai, bốn ba gì đó, rất thích văn hóa, anh đến đấy thử xem, anh cũng đẹp trai, lại biết chơi đàn.
10 Cơ thể tôi được anh khéo léo nâng lên, đưa vào không trung, bay về phía trước. Lúc này cái áo của Pilison và khuôn mặt của Bob không còn. Tôi chỉ cảm thấy khoái cảm được bay lượn.
11 Bob ngửi thấy mùi trên người chị ta, mùi nước hoa chỉ có ở người giàu. Bob hơi hồi hộp, đứng thẳng người, đến bên quầy,rót cho mình một ly, và cũng rót cho chị ta một ly.
12 Lúc tôi mở cửa xe,bỗng xảy ra một sự việc bất ngờ. Phía trước có một người đàn ông và một người đàn bà đi tới,người đàn ông gọi to: Mạch!
Mặt tôi đỏ bừng.
13 Nắng trưa từ ngoài cửa sổ chiếu lên số tiền hai nghìn đông Bạch Trạch để trên tủ đầu giường. Tất cả đều là tiền một trăm. Đó là tệp tiền mới, màu đỏ trên giấy bạc thật tươi, hình như chưa qua tay một ai.
14 Cô y tá chửi, Mẹ mày mới là đồ con lợn, con lợn nái.
Mạch ngớ ra, không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô y tá giơ tay tát thẳng vào mặt Bob. Bob né tránh, cái tát trúng vào mặt Mạch.
15 Bob nói, giường đàn ông cũng là giường của người khác, là tạm thời. Cô thấy đấy, cái giường nát này tôi cũng đi thuê, cô biết ko? Ở đời này liệu ai có cái giường thoải mái của riêng mình?
Bob 18.
16 Mạch nhìn Bob nói, Em có ra pháp trường đâu, anh buồn làm gì? Với lại, anh không phải là bạn trai của em.
Mạch đi, con ngõ rất hẹp, bóng cô nhỏ dần.
17 Một tuần là đủ. Bạch Trạch không ngờ sau một tuần lễ, khi anh mở cửa căn phòng, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến anh ta phải trợn mắt, há hốc miệng…
Mạch 19
Tôi không nhớ màn đêm đã buông xuống thế nào, chưa bao giờ tôi có cảm giác có thể chạm tay vào đêm, dính, lạnh, giống như lưng rắn.
18 Mạch hôn, lưỡi cô không được linh hoạt lắm. Những sợi tóc trước trán cô mơn man trên khuôn mặt Bob, nhưng làn môi cô lạnh giá, giống như lá cây mùa thu đẫm nước, bóng loáng và ướt át.
19 Người đàn ông vừa vào từ từ đi tới, anh ta đứng bên Bob và Mạch. Mặt anh đầy vẻ nghi hoặc, môi anh run run. Anh nói, Có đúng là Mạch không? Đúng vậy, tôi không nằm mơ đấy chứ?
Bob 24.
20 Bob như sắp phải nhảy vào bịt lỗ châu mai, toàn thân đờ đẫn, lấy tiền trong túi ra, nói, Em muốn mua à? Để tôi mua cho em.
Mạch nhìn anh hồi lâu mới nói, Vì chuyện này mà vừa rồi anh toát mồ hôi đấy à?
Bob 26
Bob trần truồng nhìn lên tấm thảm len không nghĩ mình đang đối mặt với thử thách nào.