21 Anh trông thấy bóng mình đảo ngược trên lưỡi dao sáng loáng, phát hiện mặt mình đỏ lựng, ánh mắt long lanh xúc động. Rốt cuộc chưa bao giờ anh mua cho các cô gái thứ quà đắt như vậy.
22 Ánh nến vẫn chiếu sáng. Tôi chỉ còn biết rơi nước mắt, không biết nói gì với anh. Vậy là tôi kể về cảm giác của mình khi lần đầu trông thấy đôi chân đàn ông.
23 Đàn ông các anh tìm gái, là bởi vì không có người tình nên mất tiền đi tìm gái. Nhưng khi có bạn gái ngày nào cũng ở với họ, họ sẽ bảo làm tình tổn hại sức khỏe.
24 Có thể trong văn phòng của người đàn ông kia có đường hầm bí mật, giống như trong phim truyền hình. Lúc này, ông kia đang đưa Mạch đi theo con đường bí mật vào phòng ngủ.
25 Lúc ấy, điện thoại của Bob đổ chuông, anh nhìn viên cảnh sát, hỏi xem mình có thể nghe điện thoại được không.
Bob nói, Đem cho anh năm ngàn, cứu anh.
26 Ngón tay anh khẽ ngoắc vào tôi, từ từ cho vào trong rồi từ từ nhẹ nhàng rút ra. Từ ngày đầu gặp anh, mực nước của tôi cứ dâng trào, chảy xiết, trên dòng sông nước trong suốt, nỗi khát khao đàn ông nơi tôi cũng dần dần sinh sôi, biến thành những trận lũ lớn, vô cùng tận…
Mạch 36
Không chút do dự tôi xông thẳng đến văn phòng Bạch Trạch.
27 Mạch, thường ngày tớ thấy đằng ấy rất thông minh, tại sao hôm nay hồ đồ đến vậy? Vay tiền chỉ có thể đến tìm đàn ông, vay đàn ông, tìm tớ làm quái gì? Giữa cánh con gái chúng ta có tồn tại quan hệ tiền nong đâu cơ chứ?
Bob 38.
28 Đúng vậy, xa em anh không thanh thản chút nào. Anh không nỡ rời bỏ mọi thứ ở đây. Nhưng hãy để anh đi, để anh xa mọi lưu luyến, coi như đấy là sự trừng phạt đối với anh, được không?
Bob 39
Bob không ngờ mạch có thể tha thứ cho anh nhanh chóng như vậy.
29 Kha nói, bây giờ còn ai bỏ tiền ra làm phim nữa đâu, chỉ có họ có tiền, anh có thể đến ở với đoàn làm phim, không phải ở trong cái nhà tồi tàn này nữa, cũng không cần đến ngồi xổm ở chỗ cô Mạch.
30 Bob, Kha và Đại Uy đi về phía căn phòng kia, vừa đến cửa, nhìn vào trong phòng, cả ba cùng sững sờ. . .
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, giống như cảnh đêm khuya, Thẩm Xán nằm trên giường, một tia sáng chênh chếch chiếu lên bụng chị ta.
31 Tôi bối rối né tránh, bà ta phát hiện tôi đang nhìn Trần Tả. Tôi lại thấy nụ cười trào lộng hôm họp mặt ở Đại sứ quán Pháp. Khi bà ta hỏi, Cô là bạn gái của anh Bob à? Tôi hiểu, bà ta muốn giới thiệu thân phận của tôi cho Trần Tả biết tôi là bạn gái của Bob.
32 Câu nói cuối cùng của Mạch khiến Bob run lên: Bà Xán đã làm lành với anh như thế rồi chứ? Trong câu nói ấy “bà Xán” là chủ ngữ, làm anh cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
33 Tôi đi giày không tất, đi cùng Trần Tả, trong túi xách là đôi tất của Bob. Nhớ lại biểu hiện của Trần Tả vừa rồi trông thấy đôi tất, tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng, nhiệt độ trong người như mùa hè, trên người như có cái gì đó không vui trói chặt.
34 Lúc tỉnh lại, Bob cảm thấy mình uống quá nhiều, đầu đau nhức, lúc ấy Kha đã đi rồi.
Bob cho cô ta tiền, suy nghĩ giây lát rồi nói, Cho thêm em năm chục.
35 Lúc tôi đến bên quầy thanh toán, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. tôi vừa lấy tiền ra, vừa nghĩ, có thể cách duy nhất để xua tan mệt mỏi là biến thành Thầm Xán, cho dù vừa rồi nói với bà ta, bà là một mụ đĩ già!
Mạch 47
Đoạn phim truyền hình quay cùng với Phù Hiệu vẫn chưa xong.
36 Cưới? Cưới thế nào? Cưới rồi ở đâu? Ở trong căn hộ Bạch Trạch thuê cho em hay về căn hộ chung sân? Tất cả đều là nhà của người khác, giường của người khác.
37 Đúng lúc ấy, một chiếc xe đạp phóng nhanh đâm vào anh, quật anh ngã lăn ra đường.
Nằm trên mặt đất, Bob thấy đầu choáng váng, nghĩ bụng, mình không thể chết như thế này được, chỉ là đụng xe đạp, cũng may chỉ đem theo một trăm nghìn, nếu là một triệu rất có thể đụng ô tô rồi.
38 Thẩm Xán ngày nay là địa ngục của anh. Chỉ cần anh cùng với bà ấy một tiếng đồng hồ là có thể phát điên, anh không thể nào chịu đựng nổi.
Mạch 49
Vào đêm Bob bỏ đi, bỗng tôi nghe thấy một tiếng cười chói tai đến kì lạ.
39 Tôi nhảy vội xuống giường, đến bên sofa lấy áo quần, chợt nhận ra người đứng trước mặt là bà Xán và mấy người đàn ông tay chân của bà.
Bà ta giật áo quần của tôi, nói, Đừng vội, để những người đàn ông này ngắm cái thân xác của mày đã!
Mạch 54
Có thể xác thịt vĩnh viễn thuộc về “Địa ngục”, lúc bị Thẩm Xán bắt quả tang, tôi và Trần Tả trên người không có một mảnh vải.
40 Lại một đá nữa. Tôi cố ôm bụng, không thể để bọn chúng làm đứa bé rơi ra ngoài. Nghĩ đến đứa bé, tôi chợt nhận ra hậu quả. Tôi hối hận vì vừa rồi không quỳ.