1 Một ngày mùa thu lá rơi vàng ruộm cả góc phố, Là ngày cô về nước. Cũng là ngày anh tổ chức liveshow kỉ niệm ba năm hoạt động nghệ thuật. Cô mua chiếc vé đắt nhất, ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
2 Anh giận rồi. Vậy mà còn nói không ghét, không hận? Người ta bảo, thời gian là liều thuốc chữa thương tốt nhất. Vì đâu, ba năm qua, ai đó vẫn chưa hề nguôi ngoai? Chẳng dám ngẩng lên nhìn anh, cô cúi gầm, vội vã ra ngoài.
3 Hôm ấy mưa triền miên không dứt, từng đợt xối xả rả rích. Vậy mà có bệnh nhân sốt xuất huyết nọ vẫn liều mình lao ra khỏi trạm xá nhỏ. Huyền muốn đuổi theo lắm nhưng nhìn sắc mặt Jun không tốt nên chẳng dám, chỉ biết nóng lòng đợi chờ.
4 -"Buổi họp báo tới đây là kết thúc, thay mặt cho ekip, tôi xin gửi tới các bạn lời cảm ơn chân thành nhất. " Hai nhân vật chính vẫy tay chào fan, mọi người lần lượt ra về.
5 Jun của ngày xưa, chỉ cần Linh hơi mè nheo nhũng nhiễu đã cuống quít dỗ dành. Jun của bây giờ, mặc cô van xin rối rít, vẫn có thể thản nhiên rời đi. Cửa thang máy đóng, rồi lại bất chợt mở.
6 Trước ánh mắt chờ đợi của mọi người, ai đó liều mình, nghĩ gì nói vậy. -"Nếu em không giải quyết được thì em nhờ ba em, ba không giúp thì nhờ mẹ, mẹ chịu thì nhờ anh trai, cuối cùng bí bách quá chắc đành phải đem phô ông bà nội.
7 -"Con đàn bà khốn khiếp này, cô điên rồi phải không?" Giọng Eddi đầy phẫn nộ. Linh lén nhìn người ngồi cạnh hắn, gương mặt kia xanh xao phờ phạc, anh gầy quá, thực sự gầy đến nao lòng.
8 Xưa kia Jun hiền lắm, chỉ có Linh là hay giận dỗi vô cớ thôi. Mỗi lần như vậy, có người thường nhẹ nhàng tới bên cô, vỗ về ấm áp. Jun tự nhận mình không tốt, xin tiểu thư đánh mắng chửi thì tuỳ, cứ trút lên tôi chứ đừng phiền lòng nữa.
9 Hôm đó, Hoàng Ái Linh đã có một giấc mộng tuyệt đẹp. Jun đến bên, siết chặt lấy cô, tiếng Sa ấy nghe sao da diết? Hình như anh còn xin cô mau tỉnh lại? Hình như anh còn vì cô mà hoảng hốt? Hình như.
10 Trả thù? Nghe sao quen quen? Chẳng phải lần đầu tiên chạm mặt, cũng là anh tìm cô để đòi công bằng cho người "vô tội" sao? -"Tôi nói cô biết, một lần nữa cô còn cho người đánh Hạnh, tôi nhất định không bỏ qua.
11 -"Tìm thấy tiểu thư chưa?" -"Vẫn chưa ạ. . . " -"Gọi điện cho cậu Minh, cậu Hiếu xem sao? Cả con Mận nữa, nó đi đâu rồi?" -"Bác Táo, bác bình tĩnh, chắc chị Linh lại mải chơi chỗ nào đó thôi.
12 Buổi biểu diễn thành công rực rỡ, như một quy luật tất yếu, các nghệ sĩ rủ nhau đi bar xả stress. Thường thì quản lý ngồi riêng ở một bàn khác, nhưng hôm nay Tiến cứ bám miết lấy Linh làm cô khá khó xử.
13 Đâu đó ánh đèn đỏ nhấp nháy liên hồi, tiếng còi inh ỏi cả phố, có kẻ hèn nhát bỏ chạy, có người tốt bụng xúm lại giúp đỡ. Hoàng Ái Linh, giờ phút ấy toàn thân tưởng như mất hết tri giác, đầu óc tê dại lạnh buốt, phải mất vài giây định thần mới hoàn hồn vội vã chạy lên xe cấp cứu.
14 Phía nhà tắm truyền tới tiếng nước chảy róc rách, Trương Quốc Lập ngồi thẫn thờ trên giường, tự giễu bản thân hâm nặng. Người ta là đi tắm thôi, vì đâu lại bất an tới vậy? -"Hết bực em rồi à?" Sa tươi cười rạng rỡ, gương mặt trang điểm đậm tới mức có người thấy chói mắt, không tự chủ được liền hỏi.
15 Ngày hôm ấy, Sa khóc hoài khóc mãi. Đôi lúc có những sự việc người ta ngày đêm mong ngóng, nhưng tới lúc nó xảy ra rồi, lại không sao mà tin nổi. Chỉ sợ là mơ.
16 Chuyện của Linh và Lập, tôi biết. Chỉ là thân làm quản lý, cái gì nên nói thì nói, cái gì nên làm ngơ thì làm ngơ. Tôi vẫn nhớ như in quãng thời gian đó, Lập thực sự rất vui vẻ.