1 CHƯƠNG 1 Ở góc bến tàu , nơi có một cô bé đang kéo violin , kế bên là người ông thân yêu của nó. _ Cô bé đó đàn hay nhỉ ? _ Ừ. Có tương lai sáng lắm ! Vậy mà tại sao lại ở đây ? _ Cha mẹ đâu ? Nhiều lời bàn tán quanh nó nhưng vẫn chẳng có câu trả lời.
2 CHƯƠNG 2 _ Cháu đeo vào đẹp lắm ! _ Ông xoa đầu nó , ánh mắt tràn ngập yêu thương. Chợt từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống , ông cháu nó phải vội vã chạy đi tìm trú mưa.
3 CHƯƠNG 3 Ông nó đã đi thật rồi , rốt cuộc nó cũng chỉ còn một mình với cây đàn violin bên mình. Nó cười đau khổ , sao ông trời nhẫn tâm với nó quá vậy ? Nó cười mà hai hàng nước mắt chảy dài , một cô bé 6 tuổi đã phải nhìn thấy ba người thân mà mình yêu nhất ra đi.
4 CHƯƠNG 4 " Ục. . . " _ Bụng nó réo lên dữ dội. Nó đành ghé vào tìm bán xôi bên đường gần đó , mua đại ình một gói xôi với giá rẻ để ăn lót dạ. _ Cô ơi.
5 CHƯƠNG 5 _ Thưa ba ma con đi học _ Nó ủ rũ bước lên xe. Ba mẹ nó chỉ biết lắc đầu , cười nhẹ. Nó ngồi trên xe , đôi mắt nhìn hàng cây bên đường , trong đầu chợt hiện ra một kế hoạch.
6 CHƯƠNG 6 Nó lê từng bước mệt mỏi về nhà , mới đi có mấy tiếng mà nhớ nhà dễ sợ , trong lòng thầm than trời trách phận tại sao lại gặp hai " mỹ nam " tính cách kì quái trong cùng ngày.
7 THÔNG BÁO + T/g đã đọc một số ít lời cmt và một vài tin nhắn gửi tới , một số người bảo nên đưa lịch truyện. WhiteRose đã suy nghĩ rất kĩ , và đưa ra quyết định là tạm thời t/g sẽ post truyện đều đều , còn lịch thì đợi đến khi nào t/g đi học , ổn định thời gian thì mới đưa ra lịch truyện được , T/g không có bỏ truyện đâu.
8 CHƯƠNG 7 Âu Dĩ Ngôn đưa nó đến một ngân hàng , hình như cũng thuộc chi nhánh công ti của Dĩ Ngôn. _ Anh đưa tôi đến đây làm gì ? Chẳng lẽ. . . Nó nghĩ đến viễn cảnh tên Âu công tử này đưa nó vào đây để làm việc trả tiền cho hắn , phải lao động khổ sở.
9 CHƯƠNG 8 T/g : Sau bao ngày để độc giả đợi lâu do cái tính làm biếng và do điện tắt bất ngờ , chương mới cũng đã ra lò , nóng hổi đây ! Nó lê từng bước mệt mỏi , uể oải , nặng nề vào phòng khách , nơi có cha mẹ nuôi đang ngồi , khuôn mặt hết sức thong thả , nhâm nhi tách trà nóng , và kế bên là " tảng băng " Dương Y Thần.
10 CHƯƠNG 9 ~ 2 giờ 35 phút ~ _ Nè , cô có bị khùng không ? Sao cười hoài vậy ? _ Không. . gg Khụ Khụ _ Nó tằng hắng giọng. . . _Lúc nãy , cũng cảm ơn _ Dĩ Ngôn ấp úng , không dám nhìn thẳng mặt nó _ Khỏi , khỏi , chỉ cần anh xóa nợ cho tôi vào ngày mai là được _ Cô tin à ? _ Dĩ Ngôn tò mò nhìn nó đang há hốc mồm , rồi bật cười , trong lòng cảm thấy vui vẻ đến lạ.
11 CHƯƠNG 10 _ Đau ! Bỏ tay tôi ra , Y Thần ! Dương Y Thần nhìn nó đang khó chịu , mà trong lòng không một chút thương tiếc ,lúc nãy nó và Dĩ Ngôn nói chuyện vui vẻ lắm mà ,còn nắm tay , hành động đó làm hắn thấy ngứa mắt.
12 CHƯƠNG 11 Nguồn : sàn truyện Lang thang trên đường , mệt mỏi , nào ngờ , nó lạc chân vào quán nước gần đó , nhưng khi bước vào trong quán thì khác hoàn toàn với vẻ giản dị và đơn sơ bên ngoài , thay vào đó là tiếng nhạc xập xình nhức óc , những ả bar uốn éo đủ kiểu.
13 CHƯƠNG 12 Nó thả người trên chiếc giường êm ái , trong lòng nghĩ về ba mẹ nuôi. Họ có lo lắng cho nó không nhỉ ? Nhớ đến vẻ mặt ba nuôi nó , nó lại cảm thấy bực , vì tên Dương Y Thần mà la mắng nó.
14 CHƯƠNG 13 " Xoảng ! " _Ly nước trên tay nó rớt xuống , nó gần như không tin vào tai mình. _Dĩ Ngôn. . anh đang đùa tôi ư ? _Nó nói không nên lời , ngước mắt lên nhìn Dĩ Ngôn.
15 CHƯƠNG 13. 5 Tôi và anh Dĩ Ngôn từ bé đã là hai anh em tốt , sở dĩ tôi nói là hai anh em tốt bởi vì Dĩ Ngôn là con nuôi của gia đình tôi. Nhưng tôi coi anh Dĩ Ngôn là anh không phải chỉ vì anh lớn hơn tôi một tuổi mà bởi vì anh đối với tôi còn có hàm ý khác.
16 CHƯƠNG 14 _Ư. . . ư. . chết. . t. . iệt. . Thế Vũ. . anh là tên. . kh. . ốn _ Nó thở dốc , mặt xanh ngắt. Nhưng trái lại , hắn lại lại có vẻ thích thú " vườn xuân " nở ngay trước mắt , ngại gì không vào ? Thế Vũ nâng cằm nó lên , khuôn mặt hắn giả vờ đau khổ , nhưng thật ra bên trong lại là con dã thú sắp trỗi dậy.
17 CHƯƠNG 15 ~ Đã 2 ngày kể từ ngày nó đã phải ờ biệt thự nhà Thế Vũ ~ Trong hai ngày đó , nó chẳng ăn gì , đêm nào hắn cũng ở phòng nó cho đến sáng , sức khỏe càng yếu nên trông nó càng xanh xao.
18 CHƯƠNG 16 _Shit ! _ Thế Vũ buông một câu , bàn tay lau đi vết máu ở khóe môi. _Dĩ Ngôn , mày đừng quên Bảo Bối đang ở trong tay tao , mày liệu đấy ! Dĩ Ngôn hạ tay xuống , ánh mắt ánh lên những tia đỏ.
19 CHƯƠNG 17 Trong khi xe hơi của anh em Dĩ Ngôn - Dĩ Thiên đang yên bình chạy về nhà thì ở Dương gia , đang có vụ náo động. " Rầm ! " Chiếc bàn gãy làm đôi , người đã làm gãy nó không ai khác chính là ba của Dương Y Thần - Dương Cẩm Đăng.
20 CHƯƠNG 18 _Ba mẹ ! Đừng có đùa với con chứ ? Sao lại. . . đính hôn ? _ Nó ngạc nhiên , bần thần đáp. _Bảo Lam ngoan , đừng nói là con quên việc đính hôn giữa con trưởng hai nhà sao ? _Hoàng phu nhân xoa đầu nó , dỗ dành.