41 Lam Điền huyện hầu là tước vị mới nhất của Vân Diệp, một thiếu niên chưa tới 18 tuổi trong vòng tám tháng chuyển biến thành công từ thân trắng lên làm quý tộc cao quý, đây là điều không ai ngờ tới.
42 Ngân hàng chỉ là một cơ cấu xã hội trong mộng tưởng của Vân Diệp, bằng vào năng lực của bản thân cơ bản không thể hoàn thành bộ khung của cơ cấu khổng lồ này.
43 Lý Thừa Càn lần đầu tiên bị người ta ăn cướp khoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết trợn thật to hai mắt mà nhìn, miệng thì kêu gào. Vân Diệp ở trường học đã luyện được một thân công phu cướp miếng ăn của người ta rất điêu luyện, khe khẽ sờ mông Lý Thừa Càn một cái, chùm nho hắn ôm trong lòng liền rời vào tay Vân Diệp.
44 Anh hùng không phải hạng thiện lương, nhất là cái vị ở sau lưng kia. Lão nhân gia ở trên chiến trường dũng mãnh không ai ngăn cản nổi, hai bản tay kia sợ rằng đã bị máu nhuộm thành màu đen rồi.
45 Cưỡi ngựa qua cầu Bá.
Không người tống biệt, bởi vì ta là khách trở về.
Tuyết trắng bay trên sông, là khát vọng tận sâu nhất trong lòng ta.
Hàng liễu em trồng đong đưa trong gió lạnh.
46 Bái biệt lão phu nhân, Vân Diệp cất bước vào đại doanh, lần lượt kiểm số vật tư vận chuyển, phân loại vào sổ sách, kiểm tra một lần, sau khi thấy không lệch nhau gì lớn mới ôm sổ sách đi tới Tiết đường (phòng thương nghị việc cơ mật).
47 Vân Diệp ngâm mình bên trong thùng gỗ, lá cây bách pha trong nước tỏa ra mùi dầu thông, rất khó chịu, chỉ dây cu roa máy kéo vì tăng lực ma sát mới thêm dầu thông, lẽ nào ta sớm không còn sức sống rồi? Không thể cự tuyệt, chỉ cần vừa nói không, lão thái thái liền nước mắt lưng tròng, mấy tiểu nha đầu theo bên cạnh cũng làm bộ muốn khóc lớn.
48 Sau tuyết rơi, trời quang đãng, ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt đất phản chiếu ánh sáng chói mắt. Toàn bộ thế giới đều được chiếu sáng, không riêng gì các góc ánh sáng mặt trời chiếu không tới, ngay cả sự âm u tận đáy lòng cũng cảm nhận được một chút tia sáng.
49 Qua lại giữa biển người, Vân Diệp lại cảm thấy vô cùng tịch mịch, toàn bộ thanh âm giống như đều đã đi xa, bản thân giống như đang ở trong mộng, tất cả hình như xa tận chân mây lại gần ngay trước mắt.
50 - Thiên hạ thái bình?
Lý Nhị bệ hạ đứng dưới một cái cây rụng sạch lá, miệng nhẩm lại câu nói này của Tả Khuê. Bách Kỵ ti theo dõi bất kỳ chút gió lay cỏ động nào phát sinh trong thành Trường An, chuyện Vân Diệp đánh Hạ lão nhị tất nhiên được bẩm báo lên.
51 - Bữa tối ngày mai để cháu làm, cả nhà chúng ta cùng nếm thử thức ăn thường ngày cháu và ân sư ăn.
Lời này vừa ra khỏi miệng thẩm thẩm phụ trách trù phòng ( nhà bếp) cúi đầu xuống, nước mắt tí tách.
52 Thái Cực cung đứng trên ba mươi sáu thềm đá, đứng dưới bậc thềm chỉ có thể nhìn thấy mái ngói uống con, thú lành Toan Nghê, Giải Trĩ ở đầu mái, dưới ánh sáng tờ mờ trông rất là oai phong.
53 - Nói láo! Bạch Ngọc Kinh là cách gọi khác của mặt trăng, ai có thể leo lên được mặt trăng?
Lý Tịnh không thẹn là văn võ toàn tài, phản ứng đầu tiên là Vân Diệp đang nói bậy bạ:
- Lý đại tướng quân quan uy lớn quá, vừa rồi đá cho hầu tước ngã lăn quay, giờ lại chỉ trích y nói bậy, ai bảo trên mặt trăng không có người? Có Hằng Nga, có thỏ ngọc, nói không chừng Cầu Nhiệm Khách hâm mộ sắc đẹp của Hằng Nga đi gặp mỹ nhân, có cách lên được mặt trăng thì sao?
Cái tính bao che của Trình Giảo Kim phát tác rồi, ông ta sớm coi Vân Diệp là con cháu trong nhà, ông ta đá y suốt ngày không sao, người khác đá thì không vui.
54 Vân Diệp không có được quan chức mới, chỉ xác lập địa vị quý tộc của y, không biết là Lý Nhị bệ hạ suy nghĩ như thế nào. Trên triều đường không công khai tin tức nạn châu chấu sắp tới, triều đình đang phong tỏa tin tức, đây là thủ đoạn quen dùng của kẻ thống trị.
55 - Hầu gia, tên tiểu tử này theo chúng ta từ phố chợ, hiện giờ mới nhảy ra, tiểu nhân lo hắn có mưu đồ bất lương nên ra tay trước.
Trang Tam Đình bẩm báo với Vân Diệp:
Vân Diệp vỗ cánh tay Lão Trang, ý bảo hắn thả lỏng, ngồi xuống hỏi:
- Vì sao ngươi đi theo bọn ta? Ngươi là một người đọc sách, hẳn không có tâm tư bất lương, vậy vì sao?
- Cho ta mười quan tiền, mạng của ta là của ngài.
56 Ai mà sáng sớm ngày ra đã ăn mấy món đó? Không sợ phát ngấy à? Nhìn mặt Trình Xử Mặc đầy trông đợi, cũng chẳng tiện nói gì, dù sao cũng không có thứ gì mà người Trình gia không tiêu hóa nổi, phân phó phía dưới, móng giò, lòng lợn làm hôm qua mang lên một ít, lại hâm nóng một bát bánh bao, làm thêm bát thịt kho đầu sư tử, thôi vậy, để mình tự làm, nhà bếp còn chưa làm ra được mùi vị chính xác.
57 - Tên Vân Diệp đó tới phủ Dực quốc quân, nghe nói lại sắp thi triển bản lĩnh đoạt huyết tục mệnh.
Lý Nhị bệ hạ buồn chán mân mê một miếng ngọc màu xanh, nói với hoàng hậu đang chải tóc cho mình.
58 Vân Diệp cứ cảm thấy Úy Trì lão ngốc không phải muốn trị bệnh cho Tần Quỳnh, mà muốn xem truyền máu thế nào.
- Các vị thúc bá, truyền máu đúng là nhanh nhất, có hiệu quả nhất, song hiện giờ Tần bá bá khác với Trang Tam Đình, tự bản thân cơ thể Tần bá bá suy giảm công năng tạo máu, truyền máu một lần, hai lần rồi phải ba lần, đây chỉ là cách cuối cùng, không tới lúc bất đắc dĩ không thể dùng bừa.
59 Ôi trời ơi là trời, Vân Diệp kêu thảm thiết trong lòng, ta có bao giờ định vào nhà ông học đâu, cả nhà ông toàn hạng biến thái, lão tử vào đó còn sống nổi à? Đây là thưởng hay trừng phạt? Mình tự đào hố tự nhảy xuống rồi.
60 Theo Vân Diệp thấy, đến nhà Lão Ngưu thì tốt nhất là ăn mặc bình thường, mang một vò rượu mạnh, mấy món ăn rồi hưng phấn mà tới là tốt nhất, còn lạ gì nữa đâu, không bày ra lễ vãn bối bái kiến thì Lão Ngưu cũng thích, nếu bày ra nghi trượng rầm rộ đi tới, không bị ăn đòn là may, ăn đòn là tất nhiên.