101 Lục giai bị Nam Cung Diệp đưa vào cung, phân phó ngự y trong cung hảo hảo trị liệu, tất yếu phải trị lành chứng bệnh mất trí nhớ cho Lục tiểu thư. Trong lúc nhất thời, những lời đồn bên trong An Giáng Thành đối với Tô gia Nhị tiểu thư liền tiêu tán không ít, ngay lúc đó lại có tin tức khác.
102 Năm mới, Tô phủ rất an tĩnh, bọn họ mới vừa vào kinh, thân bằng hảo hữu đều ở Tiêu thành, người sinh sống ở đây lại không quen , cho nên cũng không còn cái gì thân bằng hảo hữu muốn đến thăm viếng, bất quá Tô Diễn thân là quan viên nhị phẩm, cũng phải tiến cung tham gia buổi tiệc quần thần tụ hội của hoàng thượng.
103 Nam Cung Quân cùng Nam Cung Duệ ở trước cửa của Tề vương phủ tách ra, tự trở về phủ của riêng mình. Mà chuyện Lục giai giả mạo đã nhanh chóng lưu truyền khắp An Giáng thành, không nghĩ tới nữ nhân kia lá gan cũng thật lớn, ngay cả Tề vương mà cũng dám lừa gạt, bị đánh là đáng đời, nàng ta đừng nghĩ có thể sống sót ra khỏi Tề vương phủ.
104 Bên trong thư phòng của Tuyển viện , mặt mũi của Nam Cung Diệp thì yên tĩnh như nước, nhưng quanh thân lại lạnh lẻo, nó lan toả đến cả đôi mắt và lông mày.
105 Trong lòng Phượng Lan Dạ tức đến bị nghẹn, nghĩ đến Âu Dương Dật dám làm những chuyện như vậy đối với mình, nàng quả thật muốn đem hắn ra mà rút gân lột da, đáng tiếc trong nhất thời nàng không nghĩ ra cách nào cả.
106 Tề vương phủ, bên trong Tuyển viện, Nam Cung Diệp tựa người trên chiếc ghế mềm, những tia nắng của hoàng hôn chiếu vào khuôn mặt trắng muốt như tuyết của hắn, hàng lông mi dày tạo thành hai bóng râm trên gương mặt, đồng thời cũng mang theo sự lãnh mị đến thấu xương, hai tay vô ý thức vuốt vuốt nghiên mực bằng ngọc, kì thật thân thể của hắn vẫn có thể chịu đựng được sự thống khổ này, chỉ là vừa nghĩ đến Lan Nhi giờ phút này phải chịu đau khổ, so với sự đau khổ của bản thân thì càng khó nhịn hơn.
107 Thánh chỉ hạ xuống, cả An Giáng thành đều náo nhiệt, Âu Dương thái tử cùng Tề vương tranh đấu, cuối cùng Tề vương thắng, trong lúc nhất thời cả đường lớn hẻm nhỏ nghị luận rối rít.
108 Trong đại sảnh Tề vương phủ tràn đầy tân khách, trong đó có Sở Vương Nam Cung Liệt, Thụy Vương Nam Cung Duệ, An vương Nam Cung Quân, còn có Nam Cung Tiếp cùng mấy hoàng tử nhỏ tuổi cũng tới, các quan viên trong triều cũng tới không ít, hơn nữa đều là quan tam phẩm trở lên, trong nhất thời tất cả mọi người tập trung ở một chỗ chờ giờ lành bái đường của Tề vương.
109 Phượng Lan Dạ mặc dù lo lắng chuyện của Vụ Tiễn, nhưng nàng ấy đã rời đi An Giáng thành, chỉ đành thả lỏng tâm trạng mà thôi, hơn nữa nàng biết Vụ Tiễn sẽ không có việc gì, nhưng nghĩ đến nàng ấy một thân một mình rời đi, lòng của nàng liền quặn đau, nếu như Văn Lang không chết, hắn cũng có thể cùng nàng ấy đi khắp thiên hạ chứ không để như bây giờ.
110 Trong phủ Hộ bộ thượng thư loạn thành một đoàn, lính gác cửa đã sớm đem tin tức truyền đi vào, vì vậy khắp các nơi trong Lý phủ rộng lớn đều bị kinh động đến, lão phu nhân, các phu nhân, còn có Lý công tử của thượng thư, nghe hạ nhân bẩm báo, nói Tề vương phi dẫn người tới trước cửa, thì sắc mặt không khỏi đại biến, bởi vì động tác hắn quá mạnh, động đến vết thương trên người, đau đến cau mày, nhưng vừa nghĩ tới Tề vương phi, thật không ngờ chỉ là một nữ nhân mà khinh người quá đáng.
111 Trong phòng rất náo nhiệt, Thủy Ninh lôi Phượng Lan Dạ ngồi xuống, vừa ngẩn đầu lên thì thấy đám người Đinh Đương đang đứng, nên vội vàng kêu các nàng ngồi xuống.
112 Mộc Miên với đôi mắt đầy lệ ẩn chứa sự kinh hoàng, ý tứ hoàng thượng đã rõ ràng như vậy, chỉ cần lời Thụy Vương nói hắn đều tin tưởng, như vậy nàng là cái gì chứ, chỉ sợ nàng sẽ sống không bằng chết, nghĩ tới đây, tay chân nàng không khỏi lạnh như băng, nước mắt không ngừng chảy.
113 Trong đại sảnh, lời của Thủy nhi vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhìn nàng, Phượng Lan Dạ mang vẻ mặt nghi hoặc, không biết Thủy nhi là có ý gì. Triệu Thừa tướng Lỗ tướng quân của Lâm Phong quốc thì mang vẻ mặt kích động, bởi vì nếu Thủy nhi tiểu thư đáp ứng, bọn họ coi như đã hoàn thành chuyện hoàng thượng giao phó, tại sao có thể không kích động chứ?"Thủy nhi tiểu thư, chỉ cần là ngươi nói ra, chúng ta nhất định sẽ đáp ứng.
114 Người bên trong gian phòng vừa chuyển động, thì phía ngoài liền có người nhanh như chớp lao vào, mấy tên hắc y nhân trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, thì đã bị bao vây lại.
115 Bên trong tẩm cung, Nguyên Phạm cùng hai tiểu thái giám đã lui ra ngoài, lúc trước là không có biện pháp nào khác, hiện tại Tề vương cùng Tề vương phi ở chỗ này, bọn họ chỉ cần canh giữ ở phía ngoài bình phong thật tốt là được, dù sao bộ dạng hoàng thượng giờ phút này, khẳng định không hy vọng bọn họ nhìn thấy.
116 Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ cùng nhau trở về Tề vương phủ, nhiều ngày vất vả liên tiếp, hai ngườ cũng mệt chết đi rồi, nhất là chuyện Tam hoàng tử xuất hiện, cơ hồ là một đả kích đối với hai người, bọn họ không hi vọng chuyện ở trong cung có liên quan đến Tam hoàng tử, hắn là người vẫn không liên quan đến hoàng quyền tranh đấu, tại sao lại bị liên lụy vào đây chứ?Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ tắm rửa xong, ngủ ở trên giường, hai người còn có chút không nghĩ ra, Tam hoàng huynh vì sao phải giết Mộc Miên, đánh chết hai người cũng không tin tưởng, liên tiếp những sự kiện này là huynh ấy thiết kế, chẳng qua cục diện trước mắt đối với huynh ấy là vô cùng bất lợi, thứ nhất huynh ấy giết Mộc Miên, thứ hai, Mộc Miên một mực chắc chắn rằng huynh ấy là người sau lưng thiết lập ván cờ, phụ hoàng rất tức giận mới có thể để cho Hình bộ thẩm vấn huynh ấy sao.
117 Trong phòng giam, Phượng Lan Dạ kiểm tra chuyện Tam hoàng tử trúng độc, sau đó thật nhanh hỏi thăm: “Là ai phát hiện hắn đầu tiên?”Nàng nói xong, thuận tay lấy một mảnh sứ vỡ từ bên cạnh sạp trúc để ngồi, nếu không chú ý căn bản không phát hiện được, đây là chén đồ sứ, có lẽ là Nam Cung Tiếp uống xong sau đó trúng độc, như vậy độc này là bị hạ ở trong nước, đây là một loại độc dược vô sắc vô vị, cho nên người trúng độc căn bản là không biết được, sau khi Nam Cung Tiếp uống vào vì bị trúng độc rất thống khổ, cho nên mới làm rơi vỡ cái chén kia, người xuống độc bối rối lấy đi mảnh vỡ, nhưng tự mình không biết vẫn còn sót.
118 Trong phòng, Hàn Mai run rẩy, hoảng sợ thét chói tai: "Đừng tìm ta, đừng tìm ta, không phải là chủ ý của ta, không phải là chủ ý của ta, ta chỉ nghe theo mệnh lệnh mà làm việc.
119 Chỉ trong thời gian một nén hương , Lý Trúc toàn thân cao thấp, một mảnh đỏ bừng, trên mặt cũng là đỏrừng rực, hơn nữa đầu óc có chút choáng váng, hắn không khỏi sợ hãi ngó chừng Phượng Lan Dạ, trong lòng có chút hiểu rõ, hắn không phải là đã trúng độc sao, không thấy được nữ nhân này động thủ, làm sao lại trúng độc được?"Ngươi nói mau, ngươi đã làm cái gì trên người ta?"Trước một khắc còn dám tự xưng Lão Tử, giờ khắc này liền bị hù dọa luống cuống , ngón tay run rẩy, ngay cả hàm răng cũng run rẫy va chạm vào nhau, hắn hoảng sợ nhìn thẳng vào Phượng Lan Dạ.
120 Lâm triều, Hạo Vân Đế giận dữ mắng mỏ Lý Gia Niên, cũng nghiêm lệnh tra rõ chuyện này, để nghiêm trị không tha. Lần này vụ án do Hình bộ cùng Binh bộ hợp tác điều tra, Thụy Vương tổng phụ trách, cần phải tra ra manh mối, bất kể liên quan đến người nào, cũng tra đến cùng, tuyệt không có bất kỳ nhân nhượng nào.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Ngôn Tình
Số chương: 50