521 Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, dường như sớm đã nhìn thấu tâm tư của gã, bưng chén rượu lên trước mặt mình rồi nói:- Tới đi, F ca, bất kể như thế nào đều nên uống chén rượu gặp mặt.
522 Sáng sớm, mặt trời mọc từ đằng đông, gió mát từng trận!Sở Thiên nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi bàn tay Phương Tình, vừa mới ngồi dậy, Phương Tình liền mở đôi mắt xinh đẹp ra, vặn vẹo eo thon, hai tay như rắn nước bò lên ngực Sở Thiên, sau đó nhẹ nhàng kéo hắn xuống, cắn cắn tai hắn rồi chu môi nói:- Cùng em ngủ thêm một lát nữa!Nhẹ nhàng thở dài, Sở Thiên cúi người hôn trả Phương Tình, cở ra áo ngủ mỏng như cánh ve của cô, đang muốn ôn lại chuyện đêm qua thì hoa viên Tiềm Long không ngờ vang lên tiếng cảnh báo sắc bén linh hoạt.
523 Khi đến xem vết thương của Chủ đao y sinh, Sở Thiên vốn nghiêm túc không nhịn được bật cười. Chủ đao y sinh nửa đời người luôn đoạt mệnh và cứu người, hôm nay không ngờ lại bị người ta đoạt mệnh và cứu mạng, đối với anh ta mà nói quả thực là quá châm chọc rồi.
524 Sở Thiên lưu toàn bộ vào trong trí nhớ, ai biết, Chủ đao y sinh bổ sung lời nói kinh người:- Thương nhĩ tử có độc, nhớ kỹ, ngàn vạn lần số lượng vừa phải, tuyệt đối không vượt qua ba tiền, nếu không người phụ nữ của cậu liền bay về tây thương.
525 Buổi trưa gió lạnh thấu xương, thổi tung tóc của Sở Thiên. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy cái lạnh như băng của mùa đông, ngón tay gõ theo tiết tấu trên mép ghế.
526 F ca cười khổ, không hề kiêng kị trả lời: - Sau này mọi người hợp tác, Đường gia muốn đấu thầu mấy công trình của Chính phủ ở Hongkong, nhưng các công trình đó đều nằm trong phạm vi của địa bàn Đông Hưng hội, Đông Hưng hội muốn làm những công trình này nhưng lại thiếu nguồn tài chính, vì thế hai hai bên bắt đầu hợp tác.
527 Hơi đạp vào chân ga, Long Phi lái chiếc xe taxi ra vùng kinh tế mới ở ngoại thành, ở đó có rất nhiều việc chưa làm xong, ngoài một đống công trình đang dang dở thì gần như là không có người sống ở đó, ra tay ở đó hoàn toàn có thể tránh được nhiều phiền phức, ít nhất có thể giảm thiểu thi thể khi bị phát hiện.
528 Hai giờ sáng! Từng cơn gió lạnh ầm ầm thổi. Con người thường nói, khi ánh mắt hiện lên sự mệt mỏi rã rời là lúc tinh thần kém minh mẫn nhất. Quả đúng như vậy.
529 Sở Thiên bước ra khỏi biệt thự Trung Đình, đi vào trong xe tải. Thiên Dưỡng Sinh lúc ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi chân không quên giẫm lên người Uông Tử Hào.
530 Sở Thiên không trực tiếp trả lời mà lôi Uông Tử Hào từ phía sau ném về trước mặt Cục trưởng Tạ rồi rút khăn ra lau tay nói: - Cục trưởng Tạ, tao là ai không quan trọng, quan trọng là mày nên nhận ra người này và cũng nên biết thủ đoạn của chúng mày.
531 Hỏa Pháo vừa lao ra của thì Cục trưởng Tạ không kìm được hét lên: - Năm triệu, năm triệu! Dừng bước, Hỏa Pháo quay đầu phẫn nộ quát: - Đó là anh em chúng tôi dùng tính mạng mà có được, ông còn muốn lấy à? Cục trưởng Tạ lắc đầu, vẻ mặt giải thích: - Không phải là muốn lấy lại, mà là tiền tham ô các ngươi không giao ra thì các ngươi mãi mãi sẽ không có ngày yên bình.
532 Mặt Quang Tử ánh lên hào quang và cũng lộ rõ sát khí vô tận, nói một cách tàn nhẫn: - Bọn khốn khiếp kia muốn tạo phản, anh sẽ vặn cổ chúng nó, để cho chúng nó biết thực lực tướng soái Bạch Hổ Đường của chúng ta, nếu không phải anh Hải muốn anh thận trọng thì anh sớm đã lùng sục khắp nơi giết hết chúng nó.
533 Bến tàu La Hồ. Trước khi qua cửa, Sở Thiên gọi điện thoại cho Tô Dung Dung, dù thế nào đi nữa cũng nên báo cho nha đầu này một tiếng, nếu không sau này nhất định sẽ hận hắn, mặc dù cô là người khéo léo hiểu lòng người, nhưng Tô Dung Dung biết Sở Thiên phải đến Hongkong nên muốn đích thân đi đón hắn.
534 Tống Cương vừa mới nhận lấy nhìn qua sắc mặt đã đại biến, thiếu chút nữa là cho bộ hạ hai cái tát. Toàn là người không có đầu óc, không có thân phận bối cảnh lớn ai có thể cầm thẻ đỏ của Trung Nam Hải, hơn nữa thẻ đỏ được chế tác tinh tế, dấu chạm nổi thì càng không có cách nào làm giả.
535 Sở Thiên gật đầu, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề nói: - Dung Dung, gần đây có tiệm quần áo đẹp mà giá rẻ nào không, bọn anh muốn mua vài bộ quần áo và một chút lễ phẩm, đến quá vội vàng, ngoài ít tiền mặt ra thì không mang theo gì cả, đến gặp dì như vậy có chút làm mất mặt Tô gia.
536 Lâm Phi không kiên nhẫn thêm được nữa, có chút nóng giận : - Vậy anh nói nên làm thế nào, chẳng lẽ bay về? Tống Minh nhìn một chút, chỉ vào ngõ nhỏ bên cạnh nói: - Chúng ta đi xuyên qua ngõ này đến con phố đối diện bắt xe thì sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng mà….
537
538 Trong mắt Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu, mưa gió trên thế gian này có lớn đến đâu cũng không thể làm cho họ kinh ngạc. Nhưng giờ đây, vẻ kinh ngạc đều lộ ra trong mắt bọn họ.
539 Trong mắt Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu, mưa gió trên thế gian này có lớn đến đâu cũng không thể làm cho họ kinh ngạc. Nhưng giờ đây, vẻ kinh ngạc đều lộ ra trong mắt bọn họ.
540 Người trung niên bịt mắt trái, đeo găng trái này chính là một trong số tứ đại thiên vương của Đông Hưng hội, Trần Cương Mãnh. Tên sao thì người vậy, gã ta rất mãnh liệt.
Thể loại: Võng Du, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn, Nữ Phụ
Số chương: 50