1 Lúc thức dậy Vương Bồi bỗng phát hiện thấy có chuyện không đúng. Dưới lầu đang cãi nhau ầm ĩ, có rất nhiều người đang nói chuyện ồn ào. Thậm chí cô còn nghe thấy bên tường bên kia có tiếng Lưu thẩm đánh mạt chược nữa.
2 Vương Bồi nhanh chóng gọi điện thoại ngay cho Chu Bách Đình, đem toàn bộ chuyện xấu hổ vừa rồi nói hết cho cô nghe, kết quả là Chu Bách Đình vừa nghe nói đến nhà cô có soái ca thì lập tức kích động đứng phắt dậy, quyết định rất nhanh ra lệnh: “Ăn sạch hắn!”Vương Bồi lấy tay lau máu mũi đầy mặt, vẻ mặt khổ sở bảo: ‘Mày cho anh ta là dạng mì ăn liền hay sao, tưởng ăn sạch là được à.
3 Theo lời Chu Bách Đình thì lão béo mập đó chính là ông chồng Trần Quỳ của cô nàng. Năm tháng quả là tàn nhẫn, trước đây bốn năm thanh tú anh tuấn giờ đã phát phì, danh hiệu mập từ đó gắn với hắn là “A Quỳ”.
4 Buổi tối Vương Bồi ngồi ở phòng vẽ tranh tiếp tục vẽ bức cung nữ đồ, vẽ vẽ, trong đầu lại chiếm toàn bộ hình ảnh của Ngao Du. Mặt mày xinh đẹp như vậy, nét cười bộ dáng có thể làm điên đảo bao nhiêu con gái.
5 Tối nay Vương Bồi ngủ rất ngon, cô xây dựng kế hoạch là 10 giờ phải bắt đầu ngủ nhưng từ trước đến giờ cũng chẳng buồn ngủ, thế mà vừa đặt đầu xuống thì ngủ liền một mạch đến sáng, cả đêm còn không nằm mơ nữa.
6 Trận mưa này đến cũng nhanh mà tạnh cũng nhanh, chỉ một lát là ngừng. Thoạt nhìn bên ngoài sạch sẽ, mưa đã đem toàn bộ tro bụi rửa sạch, núi và cây đều trông như mới, từng chiếc gân lá nhìn rất rõ.
7 Tối hôm đó Ngao Du bị Vương Bồi chạy đuổi đánh, nháo loạn đến tận hai giờ, Ngao Du mới uỷ khuất đồng ý cho Vương Bồi hôn hắn một cái lại làm cho Vương Bồi đuổi đánh anh ta thêm nửa giờ nữa.
8 Trên tầng hai là gian trà tinh xảo kết hợp với trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, nếu khách cần thì sẽ có hướng dẫn để khách mua một vài bức, đệ tử của Vương Bồi là Tiếu Tiếu, tranh thủ nghỉ hè tới đây làm công.
9 Vương Bồi ngủ một mạch đến tận 10 giờ mới tỉnh, rửa mặt sạch sẽ mới mở cửa thì thấy Ngao Du đang ngồi nhàn nhã ở sôpha trong phòng khách, trên tay cầm chiếc điều khiển MP4.
10 Sáng sớm hôm sau, Ngao Du bảo Vương Bồi đi bơi, thì bị cô cự tuyệt: “Ây da, hôm qua không thấy tôi rất vội sao?” Tuần trước Bách Đình gọi điện đến nói có việc muốn lại đây.
11 Vừa ra cửa bỗng thay đổi bất ngờ. Trời vừa trong xanh vài giây sau thì mây đen kéo về dầy đặc. Có chút tiếng sấm rồi hạt mưa to như trút nước nện bùm bùm thẳng xuống.
12 Ngao Du lại vừa làm nũng vừa cầu xin nhưng cuối cùng Vương Bồi vẫn không đồng ý. Tuy là Ngao Du trông rất ngây thơ nhưng thực ra sinh lý lại là người trưởng thành.
13 Ngao Du ngâm trong nước chừng khoảng nửa giờ thì sạch, làn da bị chà sát đỏ rực nhưng vẫn không chịu lên bờ. anh ta còn sai Vương Bồi đi tìm cho anh ta sữa tắm nữa, Vương Bồi đã đi khắp xung quanh tìm nhưng một lát quay về cũng không tìm được.
14 Sáng hôm sau, Vương Bồi rời giường mở máy, vừa mở ra thì thấy chuông tin nhắn liên tiếp, mở tất cả ra đều là tin nhắn của Ngao Du gửi đến. Tin thứ nhất: “Tôi trông khoẻ mạnh, dũng mãnh như rồng, hổ, cô lại dám rủa tôi, Vương Bồi Bồi cô không muốn sống nữa à?”Tin thứ hai: “Nhanh chân chạy sang đây xin lỗi tôi ngay, tôi xem xem sẽ bỏ qua cho cô”Tin thứ ba: “Này, rốt cục cô có đến không hả?”Vương Bồi nhìn vào thời gian nhắn tin thì đều là 0 giờ 3 phút, đối với chuyện Ngao Du nghỉ ngơi luôn luôn đúng giờ mà nói thì hiện đã đảo lộn cả rồi.
15 Trong lòng Vương Bồi nghĩ ngợi nếu tý nữa Ngao Du mà trở lại thì cô không cần phải vòng vo gì nhiều, cũng không cần nói bóng nói chẳng ích gì, cứ đi thẳng vào vấn đề, làm đòn cảnh cáo là tốt nhất.
16 7 giờ sáng, Vương Bồi bị tiếng chân đi đi lai lại ở bên ngoài đánh thức, tức quá cả người đều tràn đầy lửa giận, dép cũng chưa kịp đi mở vội cửa lao ra mắng chửi, chỉ thấy Ngao Du bưng một đĩa bánh bao “lon ton” chạy đến, vẻ mặt muốn lấy lòng cô, cười cười: “Bồi Bồi à, cô tỉnh rồi hả, ăn sáng đi ăn sáng đi nào, tôi vừa mới mua về còn nóng hôi hổi đây này”Bộ dạng của anh ta rất giống chú chó Nhật lấy lòng chủ, chỉ thiếu mỗi cái đuôi nữa thôi, nếu không chắc vẫy vẫy rồi, làm cho Vương Bồi thấy thế cũng không nỡ nào mắng anh ta.
17 Từ thị xã J đến vùng Tương Tây mất khoảng mười mấy tiếng, tuy nói tình hình giao thông cũng khá ổn, nhưng mọi người vẫn cảm thấy quá mệt. Vương Bồi các cô trên xe cũng ổn, cả bốn người ai cũng biết lái xe, đến cả Ngao Du là người thoạt nhìn có vẻ lo lắng nhất thì lúc xe bắt đầu chạy lại thay đổi thành người khác – có thể đàn ông có cảm tình với xe cộ là chuyện khác nhau.
18 Lúc ăn cơm, Ngao Du không ngồi cùng bàn với Vương Bồi, anh ta vẫn cùng Đổng Thiến nói chuyện rôm rả, cười hề hề, dường như đã quên hoàn toàn chuyện lúc trước cất tiếng chê Đổng Thiến.
19 Lúc này tay còn chưa kịp đưa lên thì Ngao Du đã nhanh nhẹn tránh được, hai tay cực nhanh đến mức không giống lúc nãy say rượu, chưa tỉnh hẳn. anh ta cười hề hề nhìn Vương Bồi, bộ dáng trông vừa đắc ý vừa đáng ghét, kéo kéo cạp quần, mê đắm nói: “Vương Bồi Bồi, cô có muốn tắm cùng tôi không?”Vương Bồi lắc lắc đầu đi ra ngoài.
20 “Chim quái, chim quái!” Vương Bồi vừa hét toáng lên vừa hoảng sợ mở bừng mắt ra, túm chặt lấy người Lô Lâm, nước mắt vòng quanh, lại hét to: “Có chim, có con chim quái biết nói tiếng người”“Ổn rồi Bồi Bồi, ổn rồi” Lô Lâm ôn nhu an ủi cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng nhỏ nhẹ bảo: “Đều là nằm mơ thôi, đừng sợ, đừng sợ”Sao lại nằm mơ được! Cô rõ ràng là nhìn thấy con chim to kia nói chuyện với Ngao Du mà.