41 Thấy Vương Bồi cứ chần chờ, Ngao Du mẫn cảm liền phát hiện ra thái độ thay đổi của cô, không cần giải thích gì thêm đi vào phòng ôm chăn tới, trên mặt nín cười, miệng còn lải nhải lẩm bẩm bảo: “Cô chính là bị bệnh mà, tôi ở bên cạnh nhìn cô, nếu tới tối…Tới tối cô khó chịu gì đó thì tôi cũng chăm sóc cô thật tốt…” Anh ta nói xong thì tự mình cười “phì” một tiếng rạng rỡ, cả khuôn mặt hớn hở, bộ dạng cực kỳ vui sướng.
42 Ngao Du ngồi rất lâu không nói lời nào, anh cau mày nhìn cô trông bộ dạng không hiểu thực sự, dường như anh không hiểu nổi ý Vương Bồi nói là gì. Mãi hồi lâu anh mới đắn đo suy nghĩ mày vẫn không giãn ra nhìn sâu vào Vương Bồi dùng một loại giọng thâm trầm chưa bao giờ có hỏi: “Vương Bồi Bồi, ý em là, không tin anh phải không?”Mất một thời gian khá lâu Vương Bồi cũng không biết nói cái gì.
43 Vì Vương Bồi nói anh không đủ thành thục, nên Ngao Du cũng cố muốn biểu hiện ra chút thành thục, suốt trưa cứ nhìn chằm chằm vào TV học bộ dạng của Lương Triều Vỹ vẻ thâm trầm, kết quả làm ặt cứng ngắc lên, đến nỗi Vương Bồi phải giúp anh xoa bóp một hồi, còn Tiểu Vũ trong quán lại nhịn không nổi lén cười ầm ĩ.
44 Tới tối Ngao Du ngủ ở đâu mới là vấn đề, chuyện này hai người bắt đầu giằng co. Vương Bồi không dám để anh ngủ gần, nằm bên người như một vưu vật vậy, lại còn thường xuyên trêu chọc cô nữa, làm sao cô ngủ ngon được.
45 Từ lúc nói chuyện ngày đó về sau, Ngao Du vẫn canh cánh trong lòng. Anh chưa bao giờ có thái dộ trầm lặng như thế, hành vi khác thường ấy cũng làm cả Tiểu Vũ phát hiện ra, thỉng thoảng còn lén hỏi Vương Bồi xem rốt cục là có chuyện gì xảy ra.
46 Ô tô loạng choạng một cái, Vương Bồi chỉ cảm thấy tay rất đau nhức, đầu đập về phía trước một chút bắt đầu cảm giác có chút choáng váng mơ hồ. Không biết sao nước tràn vào trong xe thật đáng sợ, toàn thân không hiểu sao rất đau.
47 Sau một thời gian khá dài, bản thân Vương Bồi mới thường xuyên ngồi ngẫm lại, cô và Ngao Du mới kết nhau được có một tháng, có phải cô đã làm sai cái gì, có phải cô không quý trọng tình cảm của anh không, có phải là phạm vào chuyện quả thực không thể tha thứ hay không.
48 Vương Bồi chạy nhanh về phía khu nhà, người đàn ông đi sau cũng vẫn đuổi theo, vừa đi vừa gọi to: “Haiz, cô gì ơi đừng có chạy, tôi…có phải chúng ta cùng một đường không, cùng nhau đi đi.
49 Vài ngày sau, Vương Bồi ở bất kỳ đâu cũng chạm mặt Phượng Hành, có lúc thì ở thang máy, có lúc lại ở dưới lầu dạy học, thậm chí ở quầy bán thịt của siêu thị nữa.
50 Vương Bồi còn nhớ rất rõ, bức hoạ trước mặt này là do chính tay Ngao Du đã vẽ, thậm chí cô còn nhớ rất rõ tình hình vẽ tranh lúc ấy. Lúc đó Ngao Du cứ làm ầm ĩ lên bảo là mình đã gặp phượng hoàng rồi, Vương Bồi cứ mơ màng không tin mới bảo anh vẽ một bức cho xem, kết quả là Ngao Du vẽ ra chân dung một người đàn ông, tức đến nỗi cô và Ngao Du đã cãi nhau ầm ĩ một trận.
51 Đợi Vương Bồi nói xong điện thoại từ trên lầu đi ra, vừa cúi đầu thì đã nhìn thấy tường giấy bị xé nát tan tành, bỗng thấy buồn cười quá nhịn không được ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó thì đem thu dọn đống giấy vụn nằm rải rác khắp nơi rồi bảo Tiểu Vũ ngày mai cho người tới chỉnh sửa lại.
52 Lúc Chu Bách Đình đưa bé Mộc Tử đến chỉ có mang theo xe, vào phòng, không thể làm cho cô bạn nhỏ ngồi vào xe được. Cho dù Vương Bồi thích thế nhưng cô bạn nhỏ lại vẫn nghịch ngợm.
53 Sau khi Chu Bách Đình đưa Mộc Tử về nhà, Vương Bồi mới nhớ tới chuyện của Hứa Văn Văn, vì vậy rất có thâm ý muốn cười chê, lúc nói chuyện cô còn cố ý nhìn chằm chằm vào mặt Ngao Du xem thế nào, quả nhiên phát hiện trong ánh mắt anh có nét giảo hoạt đắc ý không giấu được – đúng là anh ấy! Mà không biết rốt cục là anh làm thế nào mà xuống tay được chuyện này nhỉ?Ngao Du ở trong nhà của cô đến nửa ngày, cuối cùng vẫn tới lúc ăn cơm chiều – Vương Bồi nhận được điện thoại của học trò bảo buổi tối chúng nó tổ chức liên hoan.
54 Cuối kỳ Vương Bồi không phải đi coi thi nữa, cũng không phải chấm bài kiểm tra, lên điểm hoặc những việc linh tinh khác, kết thúc năm, nhận tiền thưởng, vậy là một năm đã hoàn thành.
55 Sau này khi có thời gian nghĩ lại Vương Bồi đặc biệt hối hận, lúc đó sao không biết chuẩn bị kỹ một chiếc máy ảnh, nếu không đã chụp được vẻ mặt ngốc của anh lúc đó rồi.
56 Đứng trước mặt là người xa lạ, giáo sư Vương lúc nào cũng rất khách khí, vì vậy, còn chưa rõ thân phận của Ngao Du, ông già cũng có chút hoà ái dễ gần, cười hơ hớ nhìn Ngao Du, vẻ mặt hiền lành hỏi: “Cậu bé, cậu tìm ai?”Ngao Du định trả lời thì Vương Bồi đã vọt ra trước rồi, đi tới chặn ngang giữa cửa, ngăn Ngao Du và giáo sư Vương ra.
57 Cha và con gái ầm ĩ một trận, giáo sư Vương đến cả cơm chiều cũng chưa trở về Dao Lý ăn cơm. Ông vừa đi thì Vương Bồi bắt đầu hối hận, tất nhiên là lo lắng đem cục diện đẩy căng như thế, sau này Ngao Du không may rồi, nói cách khác, hai cha con cô đã nhiều năm như vậy cũng có cãi nhau nhưng chỉ náo loạn một hồi rồi thôi.
58 Vương Bồi vào toilet sau đó lại đi ra ngay, Ngao Du cũng vào theo, quần áo đều cởi ra hết trần như nhộng đứng ở trong gọi ra gọi vào bảo muốn tắm, ánh mắt không an phận cứ lướt trên người Vương Bồi, nhìn mê mẩn.
59 Từ lúc nhắc tới chuyện Phượng Hành cho tới sau này, tinh thần Ngao Du xuống dốc trầm trọng, thoạt nhìn cứ ủ rũ ủ rũ, uể oải không vui vẻ, trừ lúc chạng vạng tối đăng ký thủ tục với lễ tân khách sạn xong mới mở miệng nói chuyện ra, còn thì vẫn im lặng suốt.
60 Ngày hôm sau thức dậy, Vương Bồi cảm thấy dường như Ngao Du có gì đó không như mọi lần, tuy anh vẫn cười cười đến ngây ngốc, tuy trước sau như một anh vẫn đùa giỡn với cô nhưng Vương Bồi lại mẫn cảm nhận ra có chút gì đó thay đổi, hiện giờ anh lại ngẫu nhiên ngẩn người, ánh mắt nhìn Vương Bồi, vừa ưu tư vừa không biết lạc đi chỗ nào nữa.