Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 490-2: Quang Tử Gặp Chuyện

Chương trước: Chương 490-1: Quang Tử Gặp Chuyện



Sở Thiên lưu toàn bộ vào trong trí nhớ, ai biết, Chủ đao y sinh bổ sung lời nói kinh người:

- Thương nhĩ tử có độc, nhớ kỹ, ngàn vạn lần số lượng vừa phải, tuyệt đối không vượt qua ba tiền, nếu không người phụ nữ của cậu liền bay về tây thương. Chuyện như vậy cũng không liên quan đến tôi, lửa cũng không được quá già, bằng không hiệu quả của thuốc cũng yếu đi.

Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra rồi đóng kỹ cửa phòng, hắn quyết định tự mình đi nấu thuốc bắc.

Năm giờ cũng không lâu, nhưng nấu thuốc suốt năm canh giờ cũng chín cả người.

Nhưng Sở Thiên lại lẳng lẳng đứng trong phòng bếp tràn ngập vị thuốc đông y, nhìn đống dược liệu được mua về đang dày vò bên trong ngồi, trong mắt lóe ra ánh lửa, trong ngọn lửa chiếu rọi mặt mũi của hắn, ánh mắt yên lặng như một cái đầm nước giếng. Hiện tại với hắn mà nói, vì Phi Dương nấu một bát thuốc là toàn bộ thế giới.

Tuy ba phen mấy bận hắn cự tuyệt Phi Dương, nhưng không có nghĩa là hắn không bị Phi Dương hấp dẫn, bất luận là dung nhan say lòng người của cô, hay là cá tính kiên cường giảo hoạt đều khiến lòng Sở Thiên gợn sóng. Lần này cùng sinh cùng tử tới Tam Giác Vàng, bên trong lại càng day dứt rất nhiều phần tình cảm.

Nước dần dần thay đổi, tới lúc khắc độ, Sở Thiên giơ tay dập tắt lừa, sau đó đem thuốc dạng lỏng chậm rãi rót vào bát, tự mình đặt vào trong hộp rồi bưng ra ngoài.

Khi đẩy cửa phòng ra, Chủ đạo y sinh đã tỉnh lại, tựa vào giường bôi thuốc cho chính mình. Nhìn thấy Sở Thiên đi vào, đầy thâm ý cười nói:

- Tự mình nấu sao?

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài không trả lời, để nửa bát thuốc đặt trên bàn, sau đó để bọn Khả Nhi đưa Dương Phi Dương vào, Dương Phi Dương dựa trên xe lăn mặt vài phần tiều tuy, trạng thái tinh thần còn trắng hơn so với phần trắng của quà cà. Nhưng khi nhìn thấy Sở Thiên, đôi mắt đẹp vẫn hiện lên hào quang, yếu ớt mở miệng nói:

- Thiếu soái, anh gầy đi!

Sở Thiên tiến lên vén sợi tóc che trước mặt cô, cực kỳ ôn nhu đáp lại:

- Phi Dương cũng gầy, nhanh rất nhanh sẽ tốt thôi, có Chủ đao y sinh rat ay, tất cả bệnh đều bị trừ bỏ. Em xem xem, Thiên Dưỡng Sinh ở quỷ môn quan đều bị anh ta kéo về, huống chi vết thương nhỏ này của em?

Thân thể của mình tự mình biết, Phi Dương biết Sở Thiên đang trấn an mình nhưng vì không muốn hắn lo lắng nên vẫn gật đầu nói:

- Thiếu soái yên tâm, Phi Dương nhất định sẽ kiên cường chữa bệnh dưỡng thương. Chờ thương thế của em khỏi rồi, em sẽ lại theo Thiếu soái đi chinh chiến giang hồ, thúc ngựa Bình Xuyên, lấy giang sơn về tay Soái quân!

Sở Thiên nắm tay có, ấm áp mà có lực.

Chủ đao y sinh ho khan vào tiếng khiến cho mọi người chú ý, sau đó cười khổ mở miệng:

- Sở Thiên, trước khi hai người triền miên, có cho tôi xem bệnh nhân hay không, thừa dịp tôi còn mấy phần khí lực, chuẩn đoán bệnh tính chính xác sẽ cao hơn rất nhiều. Bằng không xảy ra điều gì sai lầm, tôi lại phải nội kình cả đời!

Sở Thiên cười xin lỗi, nhẹ nhàng đẩy Dương Phi Dương tới, Khả Nhi ở bên cạnh mặt có vài phần khẩn trương, Thiên Dưỡng Sinh thì gặm màn thầu.

Ngón tay đặt nhẹ trên mạch Dương Phi Dương, Chủ đao y sinh khi thì nhíu mày, khi thì như nhan.

Sau mười lăm phút, Chủ đao y sinh lại dựa vào đầu giường, bưng bát thuốc lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi, chậm rãi nói:

- Được đấy, Sở Thiên, cậu đút cho Dương Phi Dương uống hết bát thuốc này. Tin rằng nửa giờ sau, tinh thần và trạng thái của cô ấy sẽ chuyển biến tốt đẹp, độc nghiện cũng sẽ giảm bớt.

Sắc mặt của bọn Khả Nhi đều lộ ra vẻ vui mừng, duy nhất Sở Thiên trong khi mỉm cười cảm giác được mê muội, hắn biết Chủ đao y sinh nói chuyện sẽ không nửa hiện nửa ẩn như vậy, trong đó nhất định có ẩn tình không tiện lộ ra. Vì thế đem nửa bát thuốc đưa tới tay Khả Nhi nói:

- Khả Nhi, em giúp Phi Dương uống thuốc, anh đi chữa thương cho bác sĩ.

Khả Nhi gật gật đầu, sau đó đẩy Phi Dương ra khỏi phòng, Thiên Dưỡng Sinh vừa lúc ăn xong màn thầu, ngẩng đầu nhìn Chủ đao y sinh nói:

- Cảm ơn!

Rồi lập tức lấy ra hai cái màn thầu từ trong ngực, trịnh trọng lạ lùng đặt vào trong tay anh ta:

- Đã cứu mạng của tôi, lấy màn thầu báo đáp!

Hai chữ ‘cảm ơn’ chính là cảm kích Chủ đao y sinh đã cứu mạng anh ta, có thể có được cảm kích của Thiên Dưỡng Sinh, Chủ đao y sinh nhếch miệng tươi cười, có vài phần thỏa mãn. Nhưng sau khi thấy màn thầu cứng trong tay lại dở khóc dở cười, màn thầy với Thiên Dưỡng Sinh mà nói là đồ ăn thiên hạ đệ nhất?

Chờ sau khi Thiên Dưỡng Sinh rời khỏi, Sở Thiên quay đầu hỏi:

- Nói cho tôi biết tình trạng bệnh!

Chủ đao y sinh nháy mắt khôi phục vẻ ngưng trọng, bất đắc dĩ mở miệng:

- Khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, khi độc nghiện phát tác hết sức, lại trúng đòn nghiêm trọng, hệ thống phòng vệ của thân thể hoàn toàn bị quấy rối. Cho dù tôi không bị thương, kết hợp thuốc đông y và đao giải phẫu cũng không nắm chắc mười phần!

- Vậy ý của anh là?

Tuy rằng lời nói của Chủ đao y sinh là sự tấn công rất lớn đối với Sở Thiên, nhưng hắn vẫn trấn định nói:

- Ngồi chờ chết?

Chủ đao y sinh lắc đầu, gằn từng tiếng nói:

- Quả tàng nhung!

Sở Thiên không nói gì, đợi Chủ đao y sinh bổ sung.

- Thuốc bắc có thể ổn định bệnh tình của cô ấy, kéo dài sinh mạng, nhưng không có cách nào khôi phục cơ năng bảo vệ của cơ thể. Cho nên cậu phải nhanh lấy được quả tàng nhung, dùng trước khi sinh mạng cô ấy trở nên yếu ớt, khôi phục hệ thong phòng dịch bài tiết độc tố trong cơ thể!

Chủ đao y sinh than một hơi, gian nan nói:

- Nếu không, không chịu được tới năm sau.

Sở Thiên gậy gật đầu, thậm chí có chút hy vọng, đó không thành vấn đề. Ánh mắt hắn xuyên qua cửa sổ, đối mặt với hướng Hongkong xa xôi, hai tay hơi nắm chặt nói:

- Ông bạn già, phiền anh một việc, anh lưu lại ở hoa viên Tiềm Long vài ngày, kéo dài thời gian cho Phi Dương. Ngày mai tôi sẽ lên đường đi Hongkong lấy quả tàng nhung.

Chủ đao y sinh bưng cốc nước đường, loạng choạng uống hết rồi đáp lại:

- Yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực cứu cô ấy, chỉ cần một ngày cậu chưa cầm quả tàng nhung trở về, tôi sẽ không rời khỏi hoa viên Tiềm Long. Mặt khác, cậu phải tìm một nơi yên tĩnh để Dương Phi Dương tĩnh dưỡng, thân thể cô ấy không thích hợp tiếp xúc bên ngoài nhiều.

Sở Thiên lại gật gật đầu, xoay người rời đi.

Ra đến ngoài cửa, Sở Thiên hít thật sâu, lấy không khí để khiến bản thân bình tĩnh lại, lập tức truyền lệnh xuống dưới cho tất cả an hem Soái quân trong hoa viên Tiềm Long, thấy Thiên Dưỡng Sinh đang phơi nắng thì đi tới, ngẩng đầu nhìn trời xanh, giơ tay rút một ngọn cỏ non gặm, chậm rãi nói:

- Ngày mai, anh đi cùng em tới Hongkong!

Thiên Dưỡng Sinh không nói gì mà chìa ra tay cầm đao.

Sở Thiên cười cười đưa tay tới, hai cánh tay gắt gao nắm cùng một chỗ, lòng bàn tay truyền lại hàm ý chỉ bọn họ hiểu rõ trong lòng: Bất kể gian nan hiểm trở mưa sa gió giật thế nào, bọn họ đều dắt tay cùng ăn, thần cản giết thần, quỷ chắn giết quỷ. Đây là anh em, đây là anh em cùng sống cùng chết.

Khi buông tay ra, mắt Sở Thiên chợt hiện ra Phương Tình, trên mặt cô còn hiện lên vẻ lo lắng, chưa kịp mở miệng nói chuyện Phương Tình đã chạy tới, nghiêm túc khác thường báo cáo cho Sở Thiên biết:

- Thiếu soái, xảy ra chuyện rồi, Quang Tử ở thành phố Trung Sơn bị cảnh sát bắt, còn nhốt vào nhà giam dành cho trọng phạm, tội danh là buôn bán thuốc phiện.

Quang Tử gặp chuyện? Điều này sao có thể? Sở Thiên khiếp sợ, cũng vô cùng khó hiểu nói:

- Quang Tử không phải là Hà Nam sao? Sao lại chạy tới Trung Sơn?

Phương Tình chậm giọng, êm tai nói:

- Nghe anh em Bạch Hổ đường nói, có một bang phái nhỏ muốn đầu nhập vào Soái quân, cho nên Quang Tử phải qua bên đó nói chuyện với nhau để thể hiện thành ý. Ai ngờ vừa mới nói chuyện được nửa giờ, liền có hơn trăm tên cảnh sát xuất hiện, trong phòng phát hiện ra hơn mười kg thuốc phiện, đầu mục của tiểu bang phái kia cũng nhận là giao dịch với Quang Tử!

Sở Thiên hơi hơi suy nghĩ, phun ra ngọn cỏ trong miệng nói:

- Bang phái kia tên là gì?

Phương Tình hiển nhiên nắm rõ tất cả tư liệu, không chút lựa chọn trả lời:

- Lang bang! Bang chủ là Uông Tử Hào, bang chúng cũng hơn trăm người, dũng mãnh thiện chiến. Xem như là bang phái mới quật khởi ở Trung Sơn, nhưng bởi vì tranh đoạt địa bàn mà trêu chọc Đường Môn, Đương Môn đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy. Kỳ quái là, không tiến hành công kích hủy diệt bọn họ.

Thiên Dường Sinh không lộ nét mặt, kiên nghị ác nghiệt nói:

- Tôi đi tiêu diệt bang phái đó!

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:

- Bây giờ còn chưa phải lúc!

Phương Tình trì hoãn một lúc, lại tiếp tục bổ sung:

- Lang bang bị chèn ép ngày ngày khổ sở, cho nên không biết vì sao tìm được đến Quang Tử, cũng đề xuất quy thuận với Quang Tử. Anh Quang biết Soái quân sớm hay muộn đều sẽ giao chiến vào Đường Môn, cảm thấy thu nạp Lang bang không thể nghi ngờ là cái đinh gim vào tim Đường Môn, cho nên đi Trung Sơn gặp Uông Tử Hào!

Sở Thiên không hề có ý trách cứ Quang Tử, hắn hiểu rõ trong lòng Quang Tử là sốt ruột lập công mới có thể bị kẻ thù chụp mũ vào. Mua bán hơn mười kg thuốc phiện đâu phải là án nhỏ, dựa theo pháp luật thì phải bắn chết Quang Tử vài chục lần rồi, vì vậy cười khổ nói:

- Xem ra Quang Tử là bị hãm hại! Chị Tình, có liên lạc với cảnh sát ở Trung Sơn không?

Phương Tình gật gật đầu, giữa lông mày khẽ nhíu vào:

- Đã liên lạc qua rồi, nhưng cảnh sát địa phương tang chứng vật chứng đều có, hơn nữa đã đăng báo ở tỉnh. Bất kể như nào cũng không chịu thả người, thậm chí luật sư của chúng ta cũng không gặp được Quang Tử. Cho nên Quang Tử ở trong nhà giam sống hay chết không có bất kỳ ai biết!

Trong mắt Sở Thiên hiện lên sát khí, không giận mà uy nói:

- Quang Tử xảy ra chuyện gì không hay, anh sẽ lấy đầu Cục trưởng của bọn chúng!

Phương Tình nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy, Lang bang không có lý do gì mà vu cáo hãm hại. Em nghĩ, phía sau tất nhiên có thế lực lớn làm chỗ dựa, mà thế lực lớn nhất ở phía nam đối đầu với chúng ta chính là Đường gia. Sự việc lần này mười phần thì mười phần có liên quan đến bọn chúng! Hai bang chùng tranh chẳng qua chỉ là một trò ảo thuật.

Sở Thiên đương nhiên biết điều đó, trong mắt ngưng tụ thành một tia sáng nói:

- Đêm nay đến Trung Sơn!

Loading...

Xem tiếp: Chương 491: Lời Vàng Ý Ngọc

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cô Dâu 30 Ngày

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 55


[NaLu] Đại Tỷ Và Lớp Trưởng

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 42



12 Chòm Sao Và Lớp Học Vui Nhộn

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 22


Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 100