161 Đao ở trong không trung huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh hư vô, “Choang…. Choang…” Không trung văng lên từng đoàn tia lửa chói mắt, mọi người đã không thấy tay của Đao ca đâu cả, chỉ thấy từng mảnh đao quang quay cuồng trong không trung.
162 Nam nhân vẻ ngoài kiên cường kỳ thật nội tâm đều rất yếu ớt, Đao ca không sợ chết, không sợ ngồi tù, thậm chí không sợ mất đi tất cả nhưng hắn sợ bị người ta đánh bại.
163 “Trương Dương, ngươi tại sao không giết Đao ca?” Ba người vừa về đến nhà ngồi ổn định một chỗ, Lưu Bưu lập tức hỏi. “Ngu ngốc !” Trương Dương còn chưa nói, A Trạch đột nhiên lại phát ra hai chữ.
164 Có trang phục kỳ dị, ăn mặc lố lăng cả người đầy gai góc, tóc nhuộm đủ mọi mầu sắc, còn có vài tên cố gắng hết sức ăn mặc thiếu vải khoe chút cơ thể, loại lưu manh này đa số là sinh viên tốt nghiệp và đang học mới xuất đạo, bọn chúng không có năng lực gì, nhưng lại muốn làm chuyện khác người, trong túi thì nghèo nàn, cũng chỉ có thể làm trò cười để hấp dẫn ánh mắt người khác thôi.
165 Trương Dương tin rằng trong hơn mười người này ít nhất không dưới mười người có vũ khí. Ba người bị đưa vào trong kho hàng, lúc này trong kho hàng dường như có một chút tu sửa lại, dùng vài rương gỗ dựng lên một cái bục cao, Ma Bì Hổ đang ngồi lên một cái rương phía trên bục.
166 Trương Dương phát hiện trong ngữ khí bình đạm như nước của Đao ca tràn ngập một loại khí phách quyết tiến không lùi. Đao ca quả nhiên là Đao ca, có lẽ chính vì mị lực nhân cách này mà khiến hắn trở thành thần tượng của đám lưu manh, thử hỏi có mấy tên lưu manh lăn lộn đến vị trí như Đao ca còn có thể bất chấp nguy hiểm tai ương trong tù và đối kháng cảnh sát? Không thể nghi ngờ, sau việc lần này Đao ca phải ngồi tù, thậm chí là tử hình !Tìm sống trong chết, điều này cần phải có dũng khí và kiên quyết biết nhường nào !Trương Dương tin rằng, gặp phải loại chuyện thế này hắn rất khó có loại khí phách tráng sĩ dứt khoát này.
167 “Đao ca, không…không biết…”Ma Bì Hổ không phải lưu manh chân chính, có lẽ chưa hề giết người, mặc dù địa vị cùng Đao ca tương đồng, nhưng quyền thế hoàn toàn là vì có tiền mà vùng lên, vì thế mà thiếu đi loại quả quyết sát phạt như Đao ca, trên khí thế tự nhiên không cách nào cùng Đao ca từ tầng chót xã hội trải qua trăm ngàn gian khổ rồi leo cao mà chống cự được.
168 Người chưa tiếp cận, đao đã ra trước !Một đoàn tia lửa chói mắt tung tóe trong không trung !Đao của Ono Tarou là võ sĩ đao, kỳ thật cũng chính là Đường đao Đông Quốc ngày xưa được cải tạo thêm, lưỡi dài chuôi dài, cần lực ở cả hai tay, nhưng lại thập phần xn, lo diệu thô bạo, vừa có thể bảo vệ thân thể vừa có thể đưa phạm vi công kích của địch nhân nhập vào phạm vi công kích của mình.
169 Tác phong của Đao ca, quyết không vứt bỏ !Đao của Đao ca là đao tự mình ngộ ra, cũng là kinh nghiệm từ vô số lần trong chiến đấu mầy mò ra. Đột nhiên trong lúc đó, Ono Tarou cảm giác được một cỗ áp lực khôn cùng, loại áp lực này đến từ áp lực trên tinh thần.
170 “Có võ công thì tài giỏi lắm sao, còn không phải một đao tiêu diệt ngươi sao!" Nụ cười dữ tợn trên mặt Đao ca làm những kẻ xung quanh trên người một trận phát lạnh.
171 Đặc biệt là Đao ca, một đao này làm cho Đao ca có một cảm giác khiếp sợ. Trong mắt hắn từ trước đến giờ đều cho rằng Trương Dương đã cực lợi hại, Lưu Bưu mặc dù có một thân man lực, cũng không hề được Đao ca đặt ở trong lòng.
172 Lúc này, Bĩ Tử Thái tựa như một con kiến trên nồi nước sôi, gấp đến nỗi xoay mòng mòng, hắn đã liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng đối phương hình như không có thời gian.
173 Từ đầu chí cuối, A Trạch và Lưu Bưu đều không nói gì. Lúc ba người ngồi lên ghế sôfa, lại là một hồi trầm mặc dài lê thê, Trương Dương có chút ngồi không yên, hắn vẫn đang chờ đợi A Trạch và Lưu Bưu đặt câu hỏi, nhưng hai người bọn họ đều không nói gì.
174 Rốt cục!Bộ tác phẩm của lão nhân đã viết xong, Trương Dương cũng âm thầm thở dài một hơi, xem lão nhân viết chữ đúng là một hình phạt tàn khốc, đặc biệt là đối với loại người có trình độ rất thâm sâu về thư pháp như Trương Dương mà nói, xem lão nhân này viết chữ, quá thống khổ, quả thực là một sự hành hạ.
175 Rất nhiều chuyện đã trở nên rõ ràng, cũng có rất nhiều chuyện lại mơ hồ, hiện tại, Trương Dương rốt cục cũng hiểu được vì sao thiếu niên tên “Phong” nói phải mất hai mươi năm thời gian mới có thể hiểu rõ được.
176 "Hình xăm. . . ha ha. . . . hình xăm. . . là hình xăm. . . . A Trạch, ngươi nói xem, xăm một con rồng hay xăm một con hổ?" Lưu Bưu cười điên cuồng chỉ trỏ các bộ vị trên người, phảng phất như tên đồ tể đánh dấu dao trên thân heo vậy.
177 Không biết tại sao Trương Dương cảm giác được sự sợ hãi của bầy sói, hình như bầy sói này vô cùng sợ hãi, một sự sợ hãi kì lạ lan tràn trong bầy sói…“Bầy sói!”Chưa kịp suy nghĩ tìm tòi, bầy sói đã càng ngày càng gần, Trương Dương hét to một tiếng, tài xế và Lưu Bưu A Trạch nhất thời từ trong lều vải chạy ra ngoài, lúc bọn họ đứng ngoài lều thì bầy sói đã cách ngoài năm mươi mét, từng đôi mắt xanh biếc tựa như từng chiếc đèn lồng nhỏ dưới ánh trăng.
178 Rất dễ dàng, Trương Dương liền dựa theo thứ tự vẽ hơn mười bức tranh lên cạnh một gò cát, dưới ánh trăng lộ ra vẻ rõ ràng vô cùng. Trương Dương kiểm tra từng bức từng bức, nhưng cùng lần trước vẫn giống nhau như thế, không có chút phát hiện mới nào.
179 Đôi mắt lang vương hung hăng nhìn chằm chằm vào thiếu niên, trong đôi mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, trong miệng phát ra tiếng tru trầm thấp dường như có lời gì đó muốn nói với thiếu niên vậy.
180 Cây Hồ Dương cao 1530m, có thể nảy mầm con từ bộ rễ cây, có thể chịu được sự khô hạn trong sa mạc, có sức chịu đựng cực mạnh với muối acaloit, rễ Hồ Dương có thể cắm sâu 10m để hấp thu nước, tế bào của nó còn có công năng đặc thù, không bị thương hại bởi nước kiềm, hệ Hồ Dương thành phần của Địa Trung Hải là loại cây cổ xưa từ thế kỷ 3 còn sót lại.