121 Có điều hai người cũng không dám sơ ý, khi đến một chỗ cách nhà Lưu Bưu không xa, hai người quan sát kỹ lưỡng tứ phía gần hai giờ mà không thấy có gì bất thường mới bắt đầu dè dặt đi về phía nhà Lưu Bưu.
122 Chẳng lẽ Lưu Bưu cất dấu tuyệt thế bảo bối gì đó?“Xích …” Một tiếng, Lưu Bưu đã xé lớp giấy cuối cùng ra, trên mặt Trương Dương lộ rõ vẻ thất vọng, cứ tưởng là bảo bối gì, hóa ra là hai cây khảm đao bình thường, dựa theo kinh nghiệm của Trương Dương thì đây tuyệt đối không phải là món đồ cổ có giá trị cao.
123 Nghiêm Khoáng, sát thủ!Hai bảy tuổi, người tỉnh GX – Đông Quốc, nam, cao: 1,73m, nặng: 70kg, gia đình: không rõ. Nghiêm Khoáng xuất đạo đã năm năm, trong giới sát thủ không có thứ hạng cao nhưng trong Đông Quốc, Nghiêm Khoáng lại có uy danh lớn.
124 “Xin lỗi, hai vị có hẹn trước không?”Người thanh niên mặc đồng phục Veston không để cho người thanh niên cao lớn cổ quái này một chút mặt mũi nào. “***, một cái quản lý nhãi nhép mà cũng cần hẹn trước.
125 “Ân? Băng rôn tuyên truyền quảng cáo bia. ”“Lát nữa ta xông tới chém đứt một đầu băng rôn, trong thời gian ngắn nhất ngươi phải buộc băng rôn lên lan can inox kia, hiểu chưa?” Trương Dương mắt nhìn hai mươi thanh niên đang tiến càng ngày càng gần, xem qua tư thế có vẻ đối phương muốn ép bọn họ đầu hàng.
126 Nghe đến loại bệnh tâm thần và cố chấp, tâm tình Lưu Bưu vô cùng khó chịu, lần trước bị tên Lữ Phi tâm thần đánh cho suýt nữa thì tàn phế, giờ lại gặp một tên, nhắc đến chứng bệnh thần kinh, trong lòng hắn liền có một bóng ma, hắn chính là người mắc vạ bởi kẻ bị tâm thần.
127 Một người đang chậm rãi di chuyển đột nhiên biến thành hai người, một trước một sau chạy đến con ngách …Rút lui! Nghiêm Khoáng không kịp suy nghĩ, tay bóp cò theo bản năng, súng ngắm phát ra hai âm thanh rất nhỏ, nòng súng của Nghiêm Khoáng không phải chỉ trang bị bộ phận giảm thanh, nó còn trang bị bộ phận chống giật, hay chính là phòng ngừa nòng súng bật lên , hơn nữa bộ phận giảm thanh không chỉ có tác dụng giảm thanh mà còn có thể tiêu lửa, dù là ở nơi giơ tay không nhìn thấy năm ngón cũng không bị lộ vị trí.
128 Trong óc Trương Dương điên cuồng tính toán, theo ánh trăng nhìn lỗ đạn trên mặt đường, Trương Dương đã có thể chắc chắn, năm phát súng vừa nãy được bắn ra từ tầng hai trong căn nhà đó.
129 Nghiêm Khoáng mặt vẫn không chút thay đổi, bảo hắn vứt bỏ chức nghiệp sát thủ, vậy còn không bằng bảo hắn chết. “Không…. ”Vẻ măt lão đầu đột nhiên sợ hãi, hắn thấy, thấy phía sau Nghiêm Khoáng xuất hiện một người, một người thanh niên vô cùng cường tráng tay cầm một thanh khảm đao sắc bén, vóc người so với Nghiêm Khoáng phải cao hơn đủ nửa cái đầu.
130 “Hiểu rồi. ”Lưu Bưu ngẩn người, lúc này mới thức sự khiến hắn thực sự thể nghiệm thế nào là giang hồ máu tanh, giang hồ không có sự đồng tình, không có đáng thương, chỉ có giết chóc cùng máu tươi, đương nhiên, cũng có rượu ngon vàng bạc mỹ nữ.
131 Nhìn Trương Dương điên cuồng quay số, Lưu Bưu chẳng biết làm sao, hắn không rõ xảy ra chuyện gì lại khiến cho Trương Dương lâm vào tình trạng điên cuồng thế này.
132 Trương Dương đã quá coi thường năng lượng của tiểu hòa thượng. Vài phút thời gian Trương Dương chờ đợi, tiểu hòa thượng ít nhất gọi đến hơn mười số điện thoại, những người trong hắc bạch lưỡng đạo có quyền thế nhất Đông Quốc cũng bị hắn làm cho giật mình tỉnh dậy, lúc nghe thấy thanh âm tràn ngập sát khí của tiểu hòa thượng, cơn buồn ngủ của mỗi người đều lập tức biến mất.
133 “Ngươi nói xem ta và Mã Mã Đề có khả năng hòa giải hay không?” Trương Dương cuối cùng đã hỏi tới vấn đề chính. “Rất khó, bởi vì Tiêu Viễn Hành giết chính là đứa con trai cưng nhất của hắn.
134 Cũng may, chỉ là Trương Dương bị báo động giả một hồi. Lão già chẳng có hành động gì cả. Trương Dương không khỏi thở phào một hơi, xem ra ngụy trang của hắn rất là thành công.
135 Khi hai người chạy tới đó thì hết thảy mọi thứ đều gió êm sóng lặng. Hiển nhiên là sự mất tích của tên cảnh sát kia tạm thời không có khiến người khác chú ý.
136 “Về tỉnh thành… Mã Mã Đề có ở đó không?” Lưu Bưu lập tức phản ứng để xem Trương Dương nghĩ gì. “Khó nói lắm, nhưng chúng ta hiện tại không có chút mục tiêu gì.
137 Đương nhiên, còn có một loại gia tộc chuyên lang thang bán dao. Thế nào là gia tộc bán dao chứ?Thật ra, tại Đông Quốc, việc buôn bán các loại dao bị quản chế là phạm pháp.
138 Không thể nào nhà trọ mười nguyên một đêm mà lại có thể cung cấp phục vụ cấp năm sao chứ?Vệ sinh công cộng cách Trương Dương không xa. Rất nhiều người tới vệ sinh rồi sau đó nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
139 Bởi vì hắn căn bản không có cơ hội để tiếp cận đối phương. Thực lực cách nhau quá xa, căn bản không thể nào so bì được. Thậm chí Trương Dương nắm chắc có thể đối phó được người trẻ tuổi này.
140 Ngay lúc người đàn ông trung niên này vừa chuẩn bị mở miệng thì A Trạch đột nhiên đi nhanh về phía vị đại ca đang ngồi trên sofa. “A Trạch ngươi làm gì vậy, lui xuống, có khách đó.